Cậy Quân Sủng

Chương 16: Cậy quân sủng



Chương 16:
 
Minh Trăn được ôm vào, nàng vẫn lười biếng như cũ, khi còn bé suốt ngày được thái giám nha hoàn ôm hoặc cõng đi đủ nơi, cũng thường dựa vào người Kỳ Sùng để Kỳ Sùng ôm nàng nên tạo thành quen rồi.
 
Kỳ Sùng cũng quen luôn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Minh Trăn nhẹ tơn, không nặng chút nào, Kỳ Sùng ôm nàng không hề phí sức, một tay cũng có thể ôm lên rồi.
 
Ánh đèn bên trong căn phòng sáng hơn một chút mà vì đầu hạ nên hạ nhân quên mở cửa sổ, bây giờ không tránh khỏi việc hơi oi bức.
 
Minh Trăn được đặt trên giường, Lý Phúc nhanh chóng đi lên giúp Kỳ Sùng bỏ áo giáp nặng nề bên ngoài ra.
 
Kỳ Sùng từ quân doanh vào trong cung, cho nên mặc luôn cả nhung trang (1). Lúc mới ôm Minh Trăn, nàng cũng cảm thấy bị y phục cộm đến phát hoảng.
 
(1) quân trang, quân phục.
 
Minh Trăn vuốt vuốt chỗ bị cộm lên, đột nhiên cảm thấy nhàm chán, thấy ánh nến lóa mắt nên lấy khăn phủ lên mặt mình: “Hôm nay điện hạ bận đến khuya sao?”
 
Kỳ Sùng “ừ” một tiếng, để Lý Phúc thay thường phục cho mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Phúc lấy kim quan màu tím xuống, tóc dài như mực xõa xuống, ngũ quan Kỳ Sùng vốn tuấn mỹ, bỏ đồ trang trí dư thừa ra càng thêm cao quý.
 
Thay xong y phục, Kỳ Sùng mới quay sang nhìn Minh Trăn rồi lấy khăn lụa đang che trên mặt nàng xuống: “Không còn sớm nữa, trở về ngủ đi.”
 
Minh Trăn cũng biết không còn sớm nữa, mấy tháng rồi chưa gặp Kỳ Sùng nên nàng chỉ muốn ở lại thêm một lúc nữa mà thôi.
 

Dưới ngọn đèn vàng, da Minh Trăn vẫn trắng nõn như cũ như băng tuyết ngưng đọng thành, trong sự oi bức của đầu hạ có chút lạnh. Đôi môi mềm mại hồng hào, đầy đặn lại tươi đẹp giống như hoa hồng nở dưới ánh nắng sớm mai.
 
Lòng bàn tay Kỳ Sùng lướt qua đôi môi nàng: “Thoa son sao?”
 
Bàn tay hắn cầm đao kiếm đã lâu, những năm nay xử lý vô số phản loạn, dù hai ngón tay rõ ràng, khớp xương rõ ràng, nhìn rất đẹp nhưng lòng bàn tay lại có chút thô ráp, mang theo vết chai mỏng, xoa xoa cánh môi mềm mại của Minh Trăn.
 
Minh Trăn nhíu mày, kêu nhẹ một tiếng, làm nũng nói: “Đau.”
 
Lòng bàn tay mềm mại của nàng xoa nhẹ chỗ bị đụng vào, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Kỳ Sùng: “Không có thoa.”
 
Bình thường giống cánh hoa đào nhạt, nhìn như thiếu máu, buổi tối hôm nay đi nhiều hơn thường ngày nên môi hồng hơn một chút.
 
Kỳ Sùng thu tay lại, hắn cũng biết Minh Trăn được nuông chiều, không thể tùy tiện đụng vào.
 
Tâm huyết và của cải Kỳ Sùng đặt trên người Minh Trăn mấy năm nay đủ để tạo ra một hành cung mới ở Cảnh Sơn rồi.
 
“Trở về đi, nghỉ sớm một chút.” Kỳ Sùng nói: “Sáng mai Cô sẽ tự gọi ngươi rời giường.”
 
Minh Trăn dựa vào gối mềm, một tay chống xuống: “A Trăn ngủ đến hừng sáng, không cần làm phiền điện hạ.”
 
Nàng biết rõ Kỳ Sùng chưa sáng đã dậy, cực kỳ tràn trề tinh lực, Minh Trăn đi hai con đường đã thấy mệt, Kỳ Sùng lại có thể ở trong vườn luyện kiếm một canh giờ.
 
Nơi ở của hai người cách nhau không xa, Minh Trăn đi qua hai con đường đã đến.
 
Sau khi Minh Trăn rời đi, Lý Phúc nói: “Mới chớp mắt một cái mà Minh cô nương đã đến phủ Tần vương được mười năm rồi.”
 
Kỳ Sùng vừa ngồi xuống, bút son trong tay còn chưa chấm mực nước thì nghe được câu nói này của Lý Phúc.
 
Cẩn thận tính toán, đúng là như vậy, đã mười năm.
 
Thời gian trôi qua quá nhanh.
 
Lý Phúc nhìn Kỳ Sùng một cái, lại nói: “Năm đó Minh cô nương mới cao một chút, chớp mắt đã cao đến bả vai ngài, đã thành đại cô nương. Công chúa bằng tuổi Minh cô nương đã đều muốn gả cho người ta.”
 
Kỳ Sùng nói: “Tính cách nàng vẫn còn nhỏ, vẫn còn là con nít.”
 
Ngược lại Lý Phúc lại hi vọng Kỳ Sùng vĩnh viễn xem Minh Trăn như con nít. Những năm này Lý Phúc cũng coi như nhìn Minh Trăn lớn lên, người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình được chứ, đặc biệt là đối với Minh Trăn, Lý Phúc vẫn luôn đối xử với nàng như tiểu bối còn nhỏ không hiểu chuyện.
 
Chính vì yêu thương nên nhìn thấy cử chỉ đêm nay của Kỳ Sùng và Minh Trăn, Lý Phúc mới phát hiện được có điều gì đó không ổn.
 
Kỳ Sùng định sẵn sẽ trở thành đế vương, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, thân phận mập mờ này của Minh Trăn xen vào thì không phải chuyện tốt.
 
Mấy năm gần đây, gia tộc Vũ Văn có lòng tốt muốn gả nữ nhi nhà mình cho Kỳ Sùng, cũng có mấy đại gia tộc trung lập coi trọng Kỳ Sùng, nếu Kỳ Sùng cưới quý nữ nhà bọn họ thì bọn họ sẽ ủng hộ Kỳ Sùng.
 
Những quý nữ này đã sớm được gia tộc giáo dưỡng, bên ngoài hiền thục lương thiện nhưng bên trong thì người này còn khôn khéo hơn cả người kia. Từ nhỏ Minh Trăn đã ngốc, chỉ sợ sẽ bị ức hiếp đến mức xương cốt không còn.
 
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lý Phúc lại không biết nên nói như thế nào.
 
Gần vua như gần cọp, làm bạn bên người Kỳ Sùng, lúc nào y cũng phải nói chuyện cẩn thận.
 
Do dự một lúc lâu, Lý Phúc mới cứng ngắc cười một tiếng: “Minh cô nương đúng là không hiểu chuyện, cũng không biết tránh hiềm nghi, may mắn là điện hạ, sau này gặp ngoại nam cũng không thể như vậy được.”
 
“Nàng không gặp được ngoại nam.” Kỳ Sùng không suy nghĩ tỉ mỉ như Lý Phúc, tất cả tâm tư đều đặt vào sổ con trong tay cho nên không nghe được lời bóng gió mà Lý Phúc đang nói: “Cô còn sống, ai dám tiếp cận nàng.”
 

Lý Phúc: “…”
 
Đúng vậy thiệt!
 
Tiểu gia hỏa làm hài lòng Tần vương, sao người thường có cơ hội gặp được chứ? Còn chưa đưa tay ra thì hai móng vuốt đều bị vặt sạch.
 
Lý Phúc thấy toàn bộ sự chú ý của Kỳ Sùng đều đặt lên chính sự, đột nhiên không nhịn được mà nói lời trong lòng mình: “Điện hạ cũng nên tránh hiềm nghi với Minh cô nương, Minh cô nương lớn rồi.”
 
Đèn đuốc nổ “bép” một tiếng, càng sáng hơn.
 
Lý Phúc không nhắc đến, Kỳ Sùng đúng là cũng không nghĩ đến.
 
Thấy Kỳ Sùng không để ý, Lý Phúc hoảng sợ nói: “Nhưng đây chuyện này cũng có lỗi của Minh cô nương, nàng quá yêu thích điện hạ, coi điện hạ là trưởng bối nên mới muốn đến gần ngài.”
 
Nhưng một người tâm trí không trưởng thành, ai đối tốt với nàng thì nàng sẽ thân cận với người đó, một người như cá gặp nước trong quan trường, gài bẫy vô số người, rốt cuộc là ai sai, cũng khó mà nói rõ.
 
Kỳ Sùng nói: “Lúc về mang A Trăn đến Đông uyển đi.”
 
“Nô tài sẽ phân phó xuống dưới.” Lý Phúc nói: “Những năm gần đây An Quốc công cũng thường hỏi Dư Trúc về tình hình của Minh cô nương, theo lời Dư Trúc, có lẽ không bao lâu nữa An Quốc công sẽ đưa Minh cô nương về phủ.”
 
Quan hệ của An Quốc công và vương hậu triều Tễ, Kỳ Sùng cũng có nghe ngóng được một chút, sau khi biết được thân phận mẫu thân của Minh Trăn, những chuyện này cũng không khó tìm hiểu.
 
Vương hậu triều Tễ tên là Khương Lan, một cô nhi không cha không mẹ, được một nữ tử giang hồ họ Bạch nhặt về nhận nuôi. Sau này nữ tử giang hồ này se duyên với một kiếm khách họ Khương, hai người khai sơn lập phái.
 
Lúc còn bé An Quốc công bị hại rơi xuống vách núi, là phụ mẫu Khương Lan cứu, Khương Lan cũng chăm sóc hắn một thời gian, cho nên đối với hắn có ân, hai người ở trong môn phái cùng nhau tập võ, có thể coi là sư huynh sư muội.
 
Sau này An Quốc công trở lại kinh thành, Khương Lan lớn lên thì tách khỏi cha mẹ nuôi, dạo chơi trong giang hồ, nàng thích hành hiệp trượng nghĩa, cướp chút tiền của tham quan chia cho người nghèo, từng có mỹ danh là Linh Lung tiên tử. Ngày thường Khương Lan thích làm gì thì làm, vì thích đèn Linh Lung Thất Bảo trong hoàng cung nước Li, cảm thấy đèn này cực kỳ hợp với danh hào Linh Lung tiên tử của nàng nên ỷ vào thân thủ nhanh nhẹn mà lớn mật đi hoàng cung trộm đèn.
 
Kết quả đèn Linh Lung Thất Bảo là do Li vương cố ý thả ra để dụ nàng, sau khi Khương Lan bị bắt, Li vương yêu mỹ mạo và tính tình của nàng nên cắt đứt kinh mạch của nàng, phế võ công của nàng, giam cầm nàng trong vương cung của vương hậu.
 
Thân phận của Minh Trăn lận đận, có lẽ An Quốc công chỉ muốn bình an nuôi nàng lớn sau đó chọn một nam nhân có nhân phẩm không tệ để gả.
 
Nghĩ đến chuyện này, mắt sắc của Kỳ Sùng tối hơn nhiều.
 

 
Ngày hôm sau đi hành cung, ban đêm Minh Trăn ngủ rất ngon, một đêm không mộng không mị.
 
Lúc trước đều hành cung ở Nhược Sơn, năm nay đổi thành hành cung ở Cảnh Sơn, Minh Trăn hơi không quen.
 
Nơi ở của Tần vương tất nhiên là vùng đất trù phú phong thủy, do tự Tần vương chọn. Dù hoàng đế kiêng kị Kỳ Sùng, ngoài sáng trong tối chèn ép hắn nhưng những năm gần đây lông cánh của Tần vương ngày càng vững chắc, hoàng đế cũng lo bản thân làm chuyện gì quá đáng khiến đối phương làm ra chuyện không hay.
 
Bóng trúc dập dờn, bốn phía là rừng trúc sâu thẳm xanh biếc, có nước suối dẫn từ trên núi xuống, nước suối sạch sẽ, có thể sử dụng trực tiếp.
 
Dù là mùa hè nhưng vào cung Tuế Hàn của Tần vương cũng thấy lành lạnh, thậm chí còn phải mặc nhiều y phục hơn bình thường.
 
Thân nhiệt của nàng vốn thấp, sau khi đi vào thì ôm lấy cánh tay: “Lạnh quá.”
 
Thiên Cầm nhanh chóng mang áo choàng mỏng đến khoác lên người Minh Trăn: “Cô nương mặc nhiều y phục một chút, cẩn thận lạnh người.”
 
Minh Trăn buộc chặt áo choàng, uống một bát canh nóng, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút.
 
Kết quả đến đêm Thiên Cầm bị phong hàn. Lý Phúc lo nàng ấy sẽ nhiễm bệnh cho quý nhân nên phái một tiểu nha đầu đến chăm sóc Thiên Cầm, tạm thời để Thiên Cầm trở lại kinh thành.
 

Ban đêm Minh Trăn ôm lò sưởi tay đọc sách dưới đèn, Lý Phúc từ ngoài đi vào: “Hiện tại đã sẩm tối, chỉ sợ không tốt cho mắt của cô nương.”
 
Minh Trăn nói khẽ: “Chỉ đọc một lúc thôi.”
 
Lý Phúc còn nhớ việc đọc và nhận thức mặt chữ của Minh Trăn đều do Tần vương tự mình dạy.
 
Lúc ấy tuổi Minh Trăn còn nhỏ, lại ngốc, ngay cả bút cũng không cầm được, Tần vương đều tự mình cầm tay Minh Trăn, nhẫn nại dạy Minh Trăn viết chữ.
 
Tiểu cô nương có ngốc đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần rơi vào tay Tần vương, dốc lòng dạy dỗ một thời gian cũng có thể viết được một hàng chữ xinh đẹp.
 
Trong tay Lý Phúc cầm một tấm da hồ ly màu đỏ: “Cố ý mang từ phủ Tần vương đến. Cung Tuế Hàn hơi lạnh, ban đêm còn lạnh hơn cuối thu ở kinh thành, điện hạ là người tập võ, chỉ cảm thấy nơi này yên tĩnh, không ngờ cô nương lại sợ lạnh như vậy.”
 
Đúng là Minh Trăn mặc nhiều hơn thường ngày, không mặc sa y giống như lúc ở kinh thành, bây giờ kín đáo hơn nhiều.
 
Lý Phúc đưa tấm da hồ ly cho nha hoàn, ra hiệu nha hoàn trải lên giường cho Minh Trăn.
 
“Ngày mai A Trăn có thể ra ngoài chơi được không?”
 
Minh Trăn nhìn về phía Lý Phúc.
 
Lý Phúc do dự: “Nô tài phải hỏi Tần vương điện hạ, điện hạ đang uống rượu bên chỗ Lục hoàng tử, khuya mới quay về.”
 
Minh Trăn cảm thấy buồn ngủ, phất phất tay để Lý Phúc ra ngoài, mình cũng đi lên giường ngủ.
 
Sau nửa đêm Kỳ Sùng mới quay lại, uống hơi nhiều rượu nên lúc vào đã đi nhầm phòng, Lý Phúc thấy thì nhanh chóng đi đến: “Điện hạ, đây là nơi ở của Minh cô nương, ngài ở bên này.”
 
“Cô nhìn nàng một cái.” Kỳ Sùng nói: “Ban đêm nàng hay khóc vì gặp ác mộng.”
 
Lý Phúc vừa định nói “Minh cô nương đã trưởng thành, nửa đêm không còn khóc”, Kỳ Sùng đã đẩy rèm châu ra.
 
Minh Trăn thích rèm châu, khi còn nhỏ thích đi qua đi lại trong đó, cho nên khắp nơi ở vương phủ đều là rèm châu.
 
Trân châu va vào nhau phát ra tiếng leng keng, từng tiếng rất vui tai. Kỳ Sùng đi một bước vào cũng đột nhiên tỉnh rượu, lúc này mới nhớ A Trăn đã không phải là tiểu cô nương đi mấy bước đã ngã nữa.
 
Buổi tối mấy ngày trước thấy A Trăn, nàng đột nhiên nhào vào trong ngực Kỳ Sùng cũng đã có tư thái yểu điệu.
 
Hắn đứng trong rèm châu, còn phải đi qua một cánh cửa nữa mới đến chỗ ngủ của Minh Trăn.
 
Do dự một lúc, Kỳ Sùng quay người rồi lãnh đạm nói với Lý Phúc: “Chuẩn bị nước.”
 
Đây là muốn đi tắm rửa.
 
Lý Phúc nói: “Cung Tuế Hàn có suối nước nóng, điện hạ có muốn đi suối nước nóng tắm không?”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.