Cố Tương: “…”
Cố Tương nhìn điện thoại mà như đang nhìn thấy vẻ mặt đương nhiên của Bạch Vi.
Cái chính 5là nghe lại hợp lý mới chết chứ.
Bạch Vi nói: “Tương Tương à, anh Giang Trì cũng không tệ đầu, tớ cảm thấy cậu nên6 nghĩ kỹ đi đã. Cậu đừng nên có suy nghĩ phải rời khỏi anh ấy ngay từ đầu như vậy! Cũng nên cho người ta một cơ hội chứ, đ7úng không?”
Cố Tương đau đầu, “Tớ cần gì phải nghĩ kỹ, tớ với anh ta không được đầu, tớ sẽ không chủ động để anh 4ta đến với tớ.” “Tớ đâu có nói cậu phải chủ động.” Bạch Vi khuyên: “Cậu chẳng cần phải làm gì cả, cứ để anh ấy làm đi. Chẳ8ng qua là lòng phòng bị của cậu quả nặng thôi. Ngoan, đi nói chuyện yêu đương ngọt ngào đi, tiến tới với bác sĩ Giang là cậu không lô đâu.”
“Được rồi, cậu đừng nói nữa, tớ đi rửa mặt đây.” Cố Tương không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, cô sợ nói tiếp Bạch Vi sẽ trực tiếp trói cô vào với Giang Trì mất. Vốn cô muốn gọi tới để hỏi Bạch Vi, cuối cùng lại thành hội thảo bán hàng đa cấp của cô nàng này.
Cố Tương cúp điện thoại, tiếp tục lau mặt, cô nhìn chằm chằm vào mình trong gương, đầu óc lại nhớ tới những gì Giang Trí nói với cô ở trong xe tối qua,
Có tôi ở đây rồi, tôi sẽ ở bên cạnh em. Anh lúc đó rất khác.
Vừa nghĩ đến Giang Trà, trong lòng Cố Tương dâng lên một cảm giác khác lạ.
Rửa mặt xong Cố Tương đi xuống nhà, cô thấy ông nội ở trong phòng ăn, ông nội nhìn thấy cô thì gọi: “Tương Tương.”
Cố Tương chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, ông nội.”
Chào xong, cô lại cảm thấy hình như hơi sai sai, giờ này cũng không được gọi là buổi sáng nữa.
Ông nội nhìn cô, hỏi: “A Trì nói là hai đứa các cháu muốn về khu Vịnh Tiểu Long ở?”
Cố Tương không ngờ Giang Trí đã nói chuyện này với ông nội rồi, cô gật đầu, sau đó ngồi xuống nói với ông: “Vì cháu thấy ngày nào anh Giang Trì cũng phải chạy đi chạy lại vất vả quá, khu Vịnh Tiểu Long gần bệnh viện hơn, như thế anh ấy có thể thoải mái hơn một chút ạ.”
Cố Tương đã quen với kiểu ứng biến tùy hoàn cảnh, nên giờ có lấy cớ cũng không thấy chột dạ chút nào.
Ông nội nghe cô nói vậy thì mỉm cười, “Vậy cũng được.”
Nghe Cố Tương nói là muốn tốt cho Giang Trì, ông nội đương nhiên rất vui. Xem ra quan hệ giữa hai vợ chồng trẻ đang phát triển rất tốt rồi, đám người lớn trong nhà như bọn họ đã rất vừa lòng. Chứ cứ bắt ép bọn chúng ở lại đây, có khi lại thành quấy rầy thế giới riêng tư của hai đứa.
Cố Tương thấy ông nội đồng ý thì rất vui.
Ông cụ Giang hỏi: “Hôm qua hai đứa về nhà bên ấy thế nào?”
“Tốt lắm ạ.” Cố Tương đáp: “Chỉ có điều là nhiều quà quá ạ, chú Đỗ cũng thật là… Lần sau không cần tiêu nhiều tiền như vậy đâu.”
Ông cụ Giang nói: “Nhiều đầu mà nhiều, nên thế chứ.”
Cố Tương tiếp tục: “A phải rồi, mẹ cháu cũng bảo cháu đưa ít quà về ạ.” Vì tối hôm qua về quá muộn nên Cố Tương cũng không lấy ra, bây giờ nhớ tới mới bảo người giúp việc đi lấy.
Và đến bữa trưa, trên bàn ăn ngay lập tức có thêm món dưa chua của bà Mạnh làm.
Ông cụ Giang ăn xong khen không ngớt miệng, “Mẹ cháu tự làm món này à? Ăn ngon thật đấy.”
Cố Tương đáp: “Vâng ạ.”
Tay nghề của mẹ cô dĩ nhiên là miễn
chế rồi. Điểm này thì Cố Tương
không có cách nào phủ nhận.
Ông cụ Giang nói: “Hôm nào cháu
rảnh cũng có thể đưa cả mẹ cháu tới
nhà chơi! Để bà ấy nói chuyện với
mẹ chồng cháu, tạo một chút quan
hệ tình cảm, đều là người một nhà
cả. Mà chắc hai người họ cũng có
nhiều chủ đề chung.
“…” Nghe ông nội nói mình nên đưa
mẹ tới nhà, Cố Tượng nghĩ đến mẹ
mình rồi gật nhẹ đầu với ông nội,
“Vâng.”
Mặc dù quan hệ giữa cô và mẹ cũng
không quá tốt, nhưng Cố Tương biết
đó là mẹ của cô.