Dụ Hôn

Chương 130



Giang Trì: “Ừ”

Đúng là ngon thật.

Cố Tương: “Vậy anh còn không đi rửa tay đi.”

Anh nhíu mày, “Có em bón cho ăn, anh rử5a tay làm cái gì?”

Cố Tương lườm Giang Trà, cô đặt đĩa dưa hấu ở bên cạnh anh, “Anh tự ăn đi.”

Cố Tương ăn dưa hấu xong cảm t6hấy thoải mái, cô bèn ôm lấy Cố Noãn Noãn và bảo với Giang Trì: “Anh đã mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi”

Sau đó cô bước nhanh v7ào phòng mình.

Cố Tương muốn cắt ghép video đã quay cùng Bạch Vi hôm nay rồi đăng lên trên mạng. Sau khi tắm xong, cô ngồi vào bàn má4y vi tính nói chuyện phiếm với Bạch Vi.

Bạch Vi hỏi Cố Tương: “Mà này, cậu định khi nào trang trí căn hộ cậu mua lúc trước?”

8Cố Tương đáp: “Đợi thêm một thời gian nữa đi.”

“Cậu tìm cơ hội trang trí nhà đi” Bạch Vi nói: “Tớ mong chờ lắm đấy”

Căn nhà kia khá đẹp, lúc mua nó cô đi cùng với Bạch Vi, cả hai đều hài lòng với căn nhà. Cố Tương đành phải bảo: “Tớ hết tiền rồi”
Khi nào tiền về cô muốn trả cho Giang Trì trước, còn lại để trả tiền vay mua nhà, và dùng để quay video.

Cho nên chuyện trang trí nhà tạm thời để sau.

Nhất là sau khi tự mình kinh doanh, Cố Tương phát hiện mình càng cần phải tính toán cẩn thận, nếu không rất có thể rơi vào tình cảnh thu không bù nổi chi.

Lúc Cố Tương đang làm việc, Cố Noãn Noãn nằm ngủ bên cạnh bàn máy tính của cô.

Cố Tương nghe thấy tiếng mở cửa của Giang Trì, cô bèn đi ra ngoài xem, thấy anh đã thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.

Cố Tương hỏi: “Muộn rồi anh còn đi đâu?”

“Bệnh viện có chút việc gấp nên anh phải đến đó” Vẻ mặt của Giang Trà rất nghiêm túc, anh vừa mới tắm xong đi ra thì nhận được điện thoại.

Cố Tương: “Vậy à, vậy anh đi đường cẩn thận nhé!

Cô biết công việc của Giang Trà rất bận rộn, nhưng tận mắt nhìn thấy cô mới phát hiện anh thực sự rất vất vả.
Anh vừa về đến nhà, còn chưa kịp đi ngủ, mới tắm rửa một cái thôi, nhận được cuộc gọi là lại phải vội vàng quay trở về bệnh viện.

Cố Tương làm việc đến hơn hai giờ sáng mới ngủ, chín giờ sáng dậy mà cô còn không dậy nổi, cô dụi mắt đi ra cửa, nhìn thấy Giang Trí đi từ bên ngoài vào, sắc mặt rất nghiêm túc.

“Chào buổi sáng.” Cố Tương không ngờ giờ này anh mới trở về!

Muộn quá.

Giang Trì liếc nhìn Cố Tương, anh cúi đầu xuống, “Ừ”

Anh đứng ở cửa đôi giày, sau đó đem giày cất vào trong tủ.

Cố Tương nhìn Giang Trì, đột nhiên cô cảm thấy cảnh này quen quen.

Hình như đợt trước cô bị bệnh, đi ra ngoài ăn lẩu với Bạch Vi về xong cũng thấy anh có dáng vẻ như thế này.

Cố Tương hỏi thăm: “Có chuyện gì vậy?”

Giang Trà đáp: “Tình hình của bệnh nhân không được tốt lắm, không có chuyện gì đâu, cô giúp việc đã tới chưa?”
“Vẫn chưa, cô ấy vừa mới gọi điện thoại tới nói là tối nay mới đến được, cô ấy có chút việc

Giang Trí cau mày ngồi xuống, “Anh hơi đói”

Cố Tương nói: “Vậy để tôi đặt thức ăn ngoài cho anh nhé? Nhẽ ra trước khi về nhà anh nên ăn cái gì đó ở bên ngoài”

Giang Trì nhìn cô, “Nấu cho anh bát mì đi”

Cố Tương nhớ tới cảnh tượng lần thứ nhất nấu mì cho anh, “Anh kén ăn lắm mà, chẳng phải anh nói tôi nấu không ngon sao?”

“ít nhất cũng sạch sẽ hơn so với thức ăn bên ngoài”

Cố Tương liếc nhìn bộ mặt thức

cả đêm của anh, cuối cùng vẫn

không đành lòng. Dù sao Giang Trí

cũng rất tốt với cô, lại làm việc đến

bây giờ mới trở về, Cố Tượng đành

đồng ý rồi đi nấu mì cho anh. Tiện

thể cô cũng nấu cho mình một bát

luôn.

Hai người ngồi ở bàn ăn, Cố Tương

nói với Giang Trì: “Thật ra tôi cảm
thấy mình nấu mì ăn rất ngon mà, do

anh không biết thưởng thức đấy

chứ?”

Giang Trà vừa ngồi ăn mì, vừa nhìn

cô đang nghĩ linh tinh, anh nói: “Bát

mì này mà ngon thì trên thế giới này

chẳng có món mì nào khó ăn cả”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.