Dụ Hôn

Chương 131



Cố Tương trừng mắt lườm Giang Trì, “Giang Trì này, nếu không phải biết rõ anh thì tôi thật sự muốn đánh chết anh đấy”

Giờ cô biết tín5h cách của anh rồi nên cũng lười so đo với anh.

Hai người cùng ăn mì, Cố Tương hỏi: “Bệnh viện xảy ra chuyện gì à? Tôi thấy tối hôm 6qua anh rất vội vàng quay lại đấy”

Bàn tay đang gặp mì của Giang Trì hơi dừng lại một chút, anh nói: “Ông cụ Dương mới phẫu thuật đã7 qua đời rồi”

Trái tim Cố Tương trùng xuống, cô nhìn Giang Trì, “Sao lại đột nhiên như vậy? Chẳng phải ca phẫu thuật lần trước rất t4hành công sao?”

“Ông cụ lớn tuổi rồi” Giang Trì nói: “Tình trạng sức khỏe vốn cũng không lý tưởng, hồi phục sau phẫu thuật không tốt8 lắm. Nghe nói chiều hôm qua ông ấy cãi nhau ầm ĩ với người nhà”

Nhắc đến chuyện này, Giang Trì cũng không còn gì để nói.
Mọi người đều truyền tụng anh như một vị thần, nhưng anh biết mình chỉ là người bình thường.

Nếu anh mà là thần tiên thật thì tốt quá!

Cố Tương cũng cạn lời khi nghĩ tới cái nhà họ Dương kia. Lúc ông cụ phẫu thuật còn chẳng thèm xuất hiện, lúc này mới phẫu thuật chưa được bao lâu lại đi cãi nhau với ông cụ.

Cố Tương cau mày, “Nói một câu hơi khó nghe, nếu sau này tôi già mà người thân trong nhà tôi cũng giống như thế này, thì chẳng thà tôi đi sớm còn hơn.”

Giang Trì liếc Cố Tương rồi tiếp tục ăn mì.

Cố Tương khuyên: “Anh cũng đừng thấy khó chịu quá, anh cũng đã tận lực rồi! Ăn xong đi nghỉ ngơi đi.”

Giang Trí đi cả đêm, chắc đã rất mệt mỏi rồi.

Giang Trì gật đầu, anh ăn mì, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Tương đang nghịch điện thoại, ngón tay cô hoạt động rất nhanh, không biết là đang gửi tin nhắn cho ai.
Giang Trì hỏi: “Hôm nay em có bận việc gì không?”

“Cũng không bận lắm” Cố Tương nói: “Tối hôm qua tôi còn chưa cắt ghép xong video, lát nữa phải làm nốt” “Có đến cửa hàng không?”

“Có thể đi hoặc không đều được”

Công việc của cô rất tự do, trong cửa hàng đã có người chuyên phụ trách những việc vụn vặt, chẳng qua cô thích đến cửa hàng là vì cô thích không khí ở đó. Bình thường Giang Trí mà không có ở đây, cô cũng không thích ở một mình trong nhà.

Dù sao chỉ có một người cũng khá buồn.

Ở cửa hàng còn có mọi người sôi nổi nói chuyện cùng nhau.

Giang Trì bảo: “Vậy thì em ở nhà đi”

“Tại sao?” Cố Tương thắc mắc, “Anh đi ngủ, tối ở nhà chẳng phải sẽ làm ồn đến anh sao”

Không phải lúc ngủ anh sợ nhất là người khác làm ầm ĩ à?

Làm ồn đến anh, anh sẽ phát cáu. Giang Trì nhìn Cố Tương, anh nói: “Em đi rồi ai nấu cơm cho anh?” “Cô giúp việc sẽ đến mà” Cố Tương nói: “Cô ấy bảo xong việc sẽ tới.”
“Vậy còn Noãn Noãn thì sao? Em mặc kệ con của em à? Em không ở đây nó sẽ đi làm phiền anh đấy”

“Anh cứ đóng cửa lại là được mà. Nó có biết mở cửa đâu.”

“Anh cũng không nhẫn tâm như em đâu” Giang Trì nói rất nghiêm trang.

“..” Cố Tương liếc nhìn Cổ Noãn Noãn đang ngồi ở cửa nhìn mình, cô đành phải bảo: “Thôi được rồi.”

Vì phải ở nhà với Cố Noãn Noãn nên Cố Tương không tới cửa hàng mà làm thiết kế ở trong nhà.

Giang Trà đang ngủ, trong phòng rất yên tĩnh.

Bạch Vi muốn tới xem Cố Noãn Noãn, Cố Tương bèn bảo cô bạn đến đây.

Bạch Vi vừa bước chân vào cửa, cô ấy nhìn quanh căn nhà một lượt rồi cảm thán: “Ôi mẹ ơi, bác sĩ Giang giàu thật đấy!”

Cùng là bác sĩ mà khoảng cách giữa anh và Hạ Văn Hiện thực sự quá lớn.

Căn hộ này, cho dù có mười Hạ Văn Hiên cũng không mua nổi!
Cố Tương cũng nhìn quanh căn hộ, cô nói: “Chịu thôi, cậu ấm nhà giàu đều như thế này cả”

Bạch Vi: “Vậy cậu còn không mau

tranh thủ thời gian mà nắm chặt lấy

à, đừng để người khác được hưởng

lợi chứ?

“..” Cố Tương trừng mắt với cô

bạn.

Bạch Vi hỏi: “Anh Giang đang

ngủ?”

“Ừ, cậu nói nhỏ một chút, đừng

quấy rầy đến anh ấy.” Cố Tương

cầm đôi dép đi trong nhà cho Bạch

Vi đồi, rồi dẫn cô bạn vào phòng của

mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.