Bà Mạnh không dám tin nhìn Giang Trà, “Chuyện lớn như vậy Cố Tương làm sao tự quyết định được? Nó chẳng biết cái gì cả”
“Chỉ là mấ5y chuyện nhỏ, có cái gì mà cô ấy không tự quyết định được?” Giang Trà nói: “Cho dù cô ấy muốn tiêu hết tiền của nhà con, con cũng bằng lò6ng”
Cố Tương ngồi nhìn sườn mặt vừa đẹp trai vừa nghiêm túc của Giang Trà mà lòng hơi hoảng hốt. Mặc dù biết đó chỉ là những lời 7anh cố tình nói để giúp cô ở trước mặt mẹ, nhưng Cố Tương vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Bởi vì, cho dù là giả thì cũng sẽ không bao giờ4 có một người giống như anh, bảo vệ cô như thế này.
Bà Mạnh nghe Giang Trì nói thế thì biết chuyện này vẫn phải nhìn sắc mặt của 8Cố Tương rồi.
Nhưng Giang Trí đã nói như vậy bà ta cũng yên lòng. Cho dù thế nào Cố Tương cũng là con gái của bà ta mà! Nó còn có thể không nghe theo bà ta à?
Ăn sáng xong, bà Mạnh thắc mắc: “Sao các con mua nhiều hoa hồng để ở nhà thế?” Còn có cả một túi cánh hoa hồng hôm qua bị Cố Tương bứt ra chuẩn bị đem đi vứt.
“Giang Trà tặng” Cố Tương vừa nói xong lời này, cô lập tức cảm thấy ánh mắt của Mạnh Nghiên rơi vào người mình, bên trong không biết xen lẫn bao nhiêu ghen tị.
Cố Tương hỏi: “Lúc nào hai người về?”
Nói xin lỗi xong rồi, cũng nên đi đi chứ nhỉ?
Bà mạnh nhìn cô, “Hai bó hoa này bị làm sao vậy? Sao chỉ còn lại mỗi cuống hoa?”
“Bị con đem đi thả bồn tắm rồi” Cố Tương nhìn dáng vẻ trốn tránh của mẹ mà cảm thấy cạn lời, chẳng lẽ hai người này không cần trở về à?
Mạnh Nghiên kinh ngạc, “Chị lại đem hoa đi ngâm trong bồn tắm?”
Hoa hồng đẹp như vậy, tiếc quá. Hơn nữa còn là do Giang Trì tặng.
Cố Tương: “Đồ của tôi, tôi muốn dùng thể nào là chuyện của tôi, liên quan gì đến cô?”
“Em muốn bó này.” Mạnh Nghiên đi tới ôm lấy một bó hoa hồng, hoa mới mua tối hôm qua nên giờ còn rất tươi, bó hoa to đến mức cô ta gần như không thể ôm nổi.
Cố Tương nói: “Để xuống”
Cố Tương sống với Mạnh Nghiện ngần ấy năm, ở trong mắt Mạnh Nghiên mọi thứ đều thuộc về cô ta, muốn lấy thì lấy, nếu Cố Tương không bằng lòng, cô ta sẽ đi mách mẹ. Giờ thói quen ấy vẫn chưa thay đổi.
Lúc này nghe Cố Tương nói thế, Mạnh Nghiên bĩu môi nói: “Chị đem đi thả bồn tắm thì được, em chỉ muốn mỗi một bó thôi mà, dù sao ở đây cũng có nhiều như vậy.”
“Tôi thà ném vào thùng rác cũng không muốn cho cô”
“Mẹ” Mạnh Nghiên lại quen thói cáo trạng với bà Mạnh, Cố Tương thật quá đáng.
Cố Tương nhíu mày nhìn về phía bà Mạnh, cô thật sự rất muốn nhìn xem vào thời điểm này liệu mẹ cô có còn thiên vị Mạnh Nghiên hay không.
Cô chỉ muốn xem xem Mạnh Nghiên quan trọng hay tương lai của nhà họ Mạnh quan trọng hơn.
Bà Mạnh theo thói quen lại muốn mắng Cố Tương, nhưng khi bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của Cố Tương, bà ta đành phải nhịn.
Bà ta nói với Mạnh Nghiên: “Hoa của chị con, con lấy làm cái gì? Con thích thì tí nữa về mẹ mua cho con” “..” Mạnh Nghiện nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, đành phải ngậm ngùi im miệng lại.
Bà Mạnh nhìn sang Cố Tương, “Cố Tương à, Mạnh Nghiên cũng đã xin lỗi con rồi, con có thể xem lại chuyện trong nhà…”
Bà ta tin rằng mình đã nói đến mức này rồi, Cố Tương hẳn là phải hiểu.
Nhưng Cố Tương còn chẳng thèm nâng mí mắt lên, “Con đã nói rồi, chuyện của nhà họ Mạnh chẳng còn liên quan gì đến con, sau này con sẽ không quan tâm nữa”
Mạnh Nghiên không cam lòng mà chất vấn: “Nhưng chẳng phải chị đã nói rằng nếu em tới xin lỗi, chị sẽ đồng ý giúp nhà họ Mạnh sao?
Cố Tương có ý gì?
Cô ta đã đến nói xin lỗi rồi mà Cố
Tương lai không chịu nhận?
Cố Tương cười khẩy, cô nhìn Mạnh
Nghiên, “Tôi nói cô tới, xin lỗi thì
tôi sẽ giúp nhà họ Mạnh khi nào?”