Sau bao nhiêu năm, vất vả lắm Giang Trí mới có người mà mình thích, chẳng lẽ nhân duyên vừa bắt đầu đã bị bỏ rơi sao?
Nghĩ đến đây, bà Giang5 vô cùng chua xót liếc nhìn đứa con trai đáng thương của mình.
Chẳng lẽ những người có sự nghiệp suôn sẻ luôn phải chịu cảnh đường tình duy6ên gập ghềnh sao?
Nghe bà Giang nói mà Cố Tương sửng sốt, sau đó cô nhanh chóng hiểu ra, hóa ra không phải bà Giang muốn đuổi cô đi!
Bởi vì mẹ Giang Tri bình thường là một người nhìn bề ngoài có vẻ rất mạnh mẽ cứng rắn, nên Cố Tương không ngờ bà lại bị Giang Trí thuyết phục.
Vừa rồi cô còn tưởng rằng bà Giang nhắc đến chuyện đó để đuổi cô đi.
Sự hiểu lầm này khiến Cố Tương rất xấu hổ, nhìn vẻ mặt thất vọng8 của bà Giang, Cố Tương vội vàng giải thích: “Con đầu muốn rời đi. Con chỉ nghĩ rằng… Mẹ sẽ không vui vì chuyện lần này… Nên muốn đuổi con đi, con mới…”
Dù sao thì, nếu có người lên tiếng đuổi Cố Tương đi thì cô cũng không tiện mặt dày ở lại.
Nhưng Cố Tương không ngờ mình đã hiểu sai ý của bà Giang.
Nghe được lời nói của Cố Tương , bà Giang thở phào nhẹ nhõm, “Không muốn đi thì tốt. Mẹ còn tưởng con không hài lòng với Giang Trí hay nhà họ Giang nên mới muốn rời đi.”
Bà Giang suýt nữa đã nghĩ rằng con mình không được hoan nghênh đến mức này, vất vả lắm mới tìm được vợ mà lại bị ghét bỏ.
Nhìn phản ứng của bà Giang, không hiểu sao trong lòng Cố Tương cũng thoải mái hơn nhiều, cô muốn cười nhưng lại cảm thấy không thích hợp nên đành cố gắng kìm lại. Bà Giang hỏi: “Phía mẹ của con, mẹ sẽ đi nói chuyện một chút nhé?”
“Không cần đâu ạ.” Cố Tương nói, “Ngày nào mẹ cũng bận rồi, không cần phải thêm phiên đầu, chuyện của con thì con sẽ tự mình xử lý. Hơn nữa… con cũng không định tiếp xúc với bà ấy nữa, coi như con không có một người mẹ như vậy.”
Nghe những lời Cố Tương nói, bà Giang thở dài, nói gì con bé vẫn còn quá trẻ.
Thật ra, chuyện trên đời này sao có thể đơn giản như vậy được, nhất là người thân có chung dòng máu. Nếu bạn thật sự không nhận, người khác sẽ dùng đạo đức để dồn ép bạn, nước bọt của họ có thể dìm chết bạn.
Bà Giang nói với Cố Tương : “Dù sao mẹ cũng phải nói với con một tiếng, đây là việc của con, mẹ xen vào nên phải báo cho con biết.”
Nhìn bà Giang, Cổ Tượng phát hiện bà đã hạ quyết tâm và cô cũng không thể thay đổi được, Cố Tương bất đắc dĩ hỏi: “Vậy mẹ muốn làm thế nào ạ?”
“Con không cần phải lo.” Bà Giang bây giờ coi Cố Tương như con mình vậy. Bà đã nhận ra Cố Tương là một người rất hay câu nệ, mặc dù cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thật ra cũng chỉ là một đứa trẻ.
Cố Tương không giống Giang Trà và những người khác, có cha mẹ đầy trách nhiệm làm chỗ dựa vững chắc, giúp bọn họ ít phải đi đường vòng hơn ngay từ khi còn bé. Cố Tương phải tự thực hành mọi thứ trước khi biết thế nào là đúng là sai, mình có chỗ nào làm chưa tốt và phải làm gì tiếp theo.
Vì vậy bà Giang phải quan tâm chăm sóc cô con dâu này nhiều hơn một chút.
Sau khi nói chuyện với Cố Tương,
bà Giang bảo: “Vậy mẹ về trước
đây, trong nhà vẫn còn nhiều việc.”
Cố Tương đi theo tiễn bà Giang ra
ngoài, “Mẹ đi đường cẩn thận nhé.”
Bà Giang liếc nhìn Cố Tương trước
khi rời đi, “Ừ.”. Cái nhìn này rõ
ràng rất nghiêm túc, nhưng lại khiến
cô thấy trong lòng ấm áp. Sau khi
tiễn bà Giang, Cố Tương quay lại
phòng bệnh và định nói chuyện với
Giang Trí , nhưng cô lại thấy sắc
mặt anh rất khó coi. Cố Tương buồn
rầu phát hiện, có vẻ như cô… lại
chọc tức Giang Trí rồi!
Cố Tương đi tới bên cạnh, chủ động
nắm lấy tay anh muốn dỗ dành,
nhưng Giang Trí không cho cô nắm
mà rút tay ra!