Cố Tương hơi ngạc nhiên, [Sao quan hệ giữa cậu và anh Hai lại tốt như vậy?
Như thế cả hai vô tình được kết nối với nhau ấy.
Bạc1h Vi nói: [Đâu có! Chẳng phải trước đây tớ đến tìm luật sư ở công ty của anh ấy à, mà tớ lại thân thiết với cậu nên anh ấy bảo sẽ phụ trách vụ0 này. Cố Tương , người nhà Giang Trị đối xử với cậu tốt thật đấy!]
Cố Tương không thể phản bác chuyện này, [1]
Đúng là họ đối 3xử với cô rất tốt! Bây giờ ở nhà họ Giang, Cố Tương càng ngày càng có cảm giác mình thuộc về nơi này.
Bạch Vi nói: [Cậu cuối cùng cũng2 được khổ tận cam lai rồi nhé, tớ đã bảo là cậu nhất định sẽ tìm được người cậu thích mà, cậu còn không tin] Cố Tương nói: [Bây giờ tớ tin rồi0.]
Bạch Vi cười sung sướиɠ, cô ấy hỏi: [À, cậu và Giang Trí sao rồi?]
Bạch Vi nhắn một biểu tượng cười rất gian, nhìn là biết 9lại suy nghĩ không đứng đắn rồi. Cố Tương nhắn lại, [Anh ấy đang bị thương, có thể thể nào được chứ? Cậu nghĩ nhiều rồi!] Bạch Vi nói: [Sao tớ lại cảm thấy cậu đang rất thất vọng nhỉ.] [Nói vớ vẩn gì đó.] Cố Tương phản bác, [Tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa, đang bận đây này, tớ còn một đống việc chưa làm xong]
Về đến phòng, những người giúp việc đã dọn dẹp phòng xong, Cố Tương vén chăn lên, cô nhìn Giang Trí và bảo: “Anh đi ngủ đi.”
Giang Trà nằm xuống, anh hỏi: “Em chưa ngủ à?”
“Em vẫn còn việc chưa làm xong.” Cố Tương nói: “Lát nữa em còn phải tắm rửa, anh cứ ngủ trước đi. Em có làm phiền anh không? Để em ra ngoài làm việc nhé.”
Cố Tương biết anh thích yên tĩnh. Vất vả lắm mới có thể về nhà, Cố Tương muốn anh được ngủ yên giấc.
Nói xong, cô cầm máy tính đi ra phòng khách bên ngoài làm việc của mình.
Giang Trí ngủ một mình trong phòng. Có lẽ vì mấy ngày nay ở trong bệnh viện, lúc anh ngủ đều có Cố Tương ở bên cạnh, nên bây giờ không có cô, Giang Trà lại cảm thấy không quen.
Giang Trí nằm trên giường không ngủ được, anh trở mình. Nhớ lại lúc mới đầu ngủ chung phòng với cô, anh luôn cảm thấy bên cạnh có thêm một người thật sự rất ồn ào khiến anh khó chịu.
Vậy mà bây giờ… không có Cố Tương , Giang Trà lại thấy không quen.
Đến khi Cố Tương vẽ xong bản thảo và quay về phòng, tắm rửa xong xuôi leo lên giường, cô thấy Giang Trà vẫn chưa ngủ.
Cô liếc nhìn đồng hồ, “Đã hơn một giờ rồi, sao anh vẫn chưa ngủ?” “Anh đang chờ em.” Giang Trí nhìn cô, anh dịch cái gối đầu để tìm một vị trí thoải mái hơn.
Cố Tương nói: “Em sợ làm ồn đến anh nên mới cố tình ra ngoài, vậy mà đến giờ anh vẫn chưa ngủ.”
Trước đây Giang Trà từng là kiểu người đặt mình xuống là ngủ ngay. Giang Trí không nói gì, nhìn Cố Tương nằm xuống bên cạnh mình.
Vừa nằm xuống, Cố Tương đã nhìn Giang Trà và hỏi: “Hay là em ra ghế sô pha ngủ?” Giang Trà hơi sửng sốt, “Tại sao?”
“Em sợ làm ồn đến anh, anh sẽ càng khó ngủ.”
Nghe cô nói vậy, Giang Trí vươn tay ra ôm cô vào lòng, “Không ồn.”
“Thật à?” Cố Tương vẫn không tin. Nhở trước đây khi Giang Trí ngủ, cô chỉ cần cử động nhẹ một chút thôi là anh đã cảm thấy ôn, thậm chí còn nổi giận. Giang Trí nói: “Ừ.”
Cố Tương mỉm cười, thật ra không chỉ Giang Trà như vậy, hiện giờ đến cả cô dường như cũng đã quen với sự hiện diện của anh,
Cố Tương cảm thấy có anh ở bên cạnh, chẳng những không phiền mà còn có cảm giác an tâm
Bởi vì ngủ muộn nên Cố Tương
cũng dậy muộn.
Lúc thức dậy, cô phát hiện Giang Trí
không còn ở trong phòng nữa.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Cố
Tương đi ra ngoài, cô nhìn thấy Ny
Ny đang ngồi làm bài tập, cô bé
ngồi cong mông lên, đôi chân ngắn
đung đa đung đưa.
Cô bé ngẩn người một lúc rồi mới
viết được hai chữ… Trong không hề
tập trung chút nào.