Trước mặt bà Giang, Cố Tương vô cùng ngoan ngoãn, “Con chỉ bị cảm một chút thôi ạ, con đã uống thuốc rồi.”
“Hay đi bệnh 1viện khám đi.” Thấy Cố Tương bị ốm, bà Giang rất lo, chỉ sợ có chuyện xảy ra với cô.
Cố Tương nói: “Không sao đâu ạ, tr0ong bệnh viện rất đông người, chỉ sợ lại lây nhiễm, con nghỉ một chút là khỏe thôi.”
Cô thực sự cần nghỉ ngơi nên không3 muốn chạy lung tung trong bệnh viện. Bà Giang cũng không ép.
Sau khi ăn xong, vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt như cục b2ằng của Giang Lâm, Cố Tương đi thẳng lên tầng và trốn đi ngủ.
Nói là ngủ nhưng thật ra cô không ngủ được, cô nằm nghịch0 điện thoại trên giường.
Nghe Cố Tương phàn nàn về Giang Lâm, Bạch Vi nói: [Thực sự đáng sợ như vậy sao? Tớ thấy anh Ha9i cũng tốt mà.]
[Đúng thế đấy.] Cố Tương nói: [Anh ta không thể so sánh được với anh Hai. Vi Vi à, tớ cảm thấy quá khó để kết hôn. Mặc dù Giang Trì đối xử với tớ rất tốt, nhưng tớ cũng phải thích nghi với người nhà của anh ấy, chịu đựng tính cách của họ. Hôm nay tớ cãi lại Giang Lâm, không biết trong lòng anh ta còn ghét tớ đến mức nào.].
Nhớ lại lúc còn ở chung với Mạnh Nghiên và Lê Giai Âm, người thân có cùng dòng máu mà còn như vậy, huống chi là người xa lạ không cùng huyết thống.
Vốn Cố Tương cũng không thích chung đυ.ng với người khác.
Bạch Vi nói: [Có Giang Trà thì cậu sợ cái gì, anh ta sẽ không làm gì cậu đâu, cứ yên tâm đi, đừng suy nghĩ quá nhiều. Đúng rồi, Giang Trì đâu?]
[Mấy hôm nay anh ấy có việc.] Cổ Tượng đáp: [Gần đây sức khỏe anh ấy khá hơn rồi, anh ấy vẫn chưa trở lại bệnh viện nhưng đã bắt đầu bận rộn công việc. Anh ấy đúng là một người nghiện công việc, không để mình được nghỉ ngơi một chút nào.]
Biết Cố Tương về phòng đi ngủ, Giang Trì lại lao vào công việc. Anh nói rằng sẽ quay lại khi cô tỉnh
dậy.
Bạch Vi bảo: [Cậu còn mặt mũi mà nói anh ấy à! Chẳng phải cậu cũng thế sao. Sức khỏe sao rồi, có cần đi bệnh viện không?]
[Không cần đâu.] Cố Tương từ chối: [Tớ chỉ hơi bực bội thôi, chắc sắp đến ngày.]
Kỳ kinh nguyệt của Cố Tương mãi vẫn chưa đến, bởi vì thức đêm nhiều nên bị chậm mất vài ngày, chắc bây giờ cũng sắp tới rồi, vì vậy cô mới cảm thấy khó chịu với Giang Lâm đến thế.
Cố Tương ở trong phòng nói chuyện phiếm với Bạch Vi một lúc, sau đó đi xuống dưới nhà, cô nghe chú Đỗ nói Lê Giai Âm tới đây. Lê Giai Âm tới là do mẹ Giang Trì gọi, mặc dù Cố Tương và Giang Trì đã đăng ký kết hôn, nhưng bọn họ vẫn chưa tổ chức hôn lễ. Gần đây trong nhà bàn bạc với nhau, cảm thấy vẫn nên tổ chức một cách nghiêm túc, dù sao cả đời mới kết hôn một lần. Vì vậy bà Giang mới gọi Lê Giai Âm đến để bàn bạc.
Trong phòng khách lúc này, ngoài bà Giang và Lê Giai Âm ra thì còn có cả Giang Lâm.
Trước đây anh ta không ở nhà nên bà Giang phụ trách mọi việc, nhưng bây giờ Giang Lâm đã trở về, anh ta muốn giúp mẹ mình quản lý việc trong nhà – bao gồm cả hôn lễ của em trai.
Giang lâm ngồi một mình trên ghế sô pha, chân bắt chéo, cằm nhếch lên trông vô cùng kiêu ngạo, thái độ của anh ta khiến Lê Giai Âm cảm thấy không được tự nhiên.
Bà Giang nói: “Hôn lễ tổ chức vào
tháng sau được không, tôi hy vọng
hai đứa chúng nó kết hôn sớm một
chút. Nếu muộn quá trời sẽ khá
lạnh, tổ chức hôn lễ sẽ rất bất tiện.”
Chủ yếu là Mạnh Viễn Châu bên kia
không dễ chọc, cứ hơi một tí là lại
muốn dẫn Cố Tương đi, bà Giang
không muốn thấy chuyện đó xảy ra.
Lê Giai Âm nói: “Được ạ, bên tôi
không có vấn đề.”
Bà ta biết không thể nào thay đổi
được việc Cố Tương sẽ vào nhà họ
Giang. Bây giờ bà Giang yêu cầu Lê
Giai Âm phải đối xử tốt hơn với Cố
Tương, tránh để người khác bàn tán
sẽ gây bất lợi cho cả đội bên, vì vậy
bà ta chỉ đành hợp tác,