Cố Tương: “…”
Cố Tương luôn nhớ dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Giang Trì trong hai lần đầu tiên cô gặp anh, cô không5 bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày anh nói những lời như vậy ở trước mặt cô.
Giọng của anh rất ấm, thái độ cũng rất dịu d6àng khiến trong phút chốc cô suýt nữa đã nghĩ rằng anh chính là người mà cô vẫn luôn chờ đợi.
Trên thực tế, ai mà không 7mong chờ một thứ như tình yêu chứ? Chỉ là, có người may mắn gặp được đúng người, có người lại không gặp được, mà họ cũng không m4uốn nghĩ tới chuyện đó nên định bụng độc thân cả đời.
Cũng không phải Cố Tương chưa từng nghĩ tới, nhất là trong khoảng8 thời gian Bạch Vi chuẩn bị kết hôn, thấy cô ấy hạnh phúc mà ngày nào cô cũng cảm thấy hâm mộ.
Khi đêm xuống chỉ còn lại một mình, cô sẽ có cảm giác rất trống vắng, cô đơn.
Đến lúc Bạch Vi kết hôn, cô ấy sẽ có gia đình của riêng mình, vậy còn cô thì sao?
Cô thì sao đây?
Hình như cũng chỉ có một mình. Khi đó cô cũng từng mơ tưởng, trên đời này có lẽ thật sự có một người như vậy! Nhưng chuyện may mắn như vậy sẽ không đến lượt cô đầu. Cho nên, cô gạt bỏ đi suy nghĩ ấy.
Sau đó, vì vấn đề của nhà họ Mạnh mà cô kết hôn với một người mình chưa gặp bao giờ, cô cũng ném những suy nghĩ ấy đi.
Nhưng thật không ngờ vào giờ phút này, Giang Trí lại ở trước mặt cô như thế này.
Cô nhìn anh, và anh cũng nhìn cô…
Ảnh đèn trong xe khiển vẻ mặt đờ ra của cô trông có chút ngây thơ.
Bởi vì hai người cách quá gần, Giang Trí không kìm lòng được mà cúi đầu xuống… Thấy anh sắp tới gần, mỗi chuẩn bị chạm vào môi cô, Cố Tương đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mê muội.
Cô quay mặt đi, họ một tiếng rồi nói: “Tôi không sao, chỉ là nằm mơ thôi, có ai mà không nằm mơ đầu? Chuyện rất bình thường ấy mà.”
Giang Trì nhìn phản ứng né tránh của Cố Tương mà thoáng sửng sốt, sau đó anh nở nụ cười và nghĩ, cô đúng thật là…
Nhưng cũng phải thôi, cô vốn là một người đầy lòng phòng bị mà.
Giang Trì cũng không miễn cưỡng cô, vừa rồi anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ là anh nhìn cô, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, anh nhịn không được.
Lúc này nhìn thấy phản ứng của Cố Tương, anh dịu dàng vuốt đầu có và nói: “Không sao hết, tôi sẽ chờ em.”
Chờ đến khi cô đồng ý. Cố Tương: “…”
Cô đã nghĩ rằng mình từ chối anh, anh sẽ lại không vui.
Nhưng hóa ra anh không như vậy.
Trong lúc Cố Tương còn đang kinh ngạc, Giang Trì đã mở cửa xuống xe.
Cố Tương chỉ ngơ ngác trong hai giây rồi cũng ra khỏi xe.
Vào nhà, hai người phát hiện ông nội và mẹ Giang Trì đều không có ở nhà. Vốn lúc đầu họ định nói với ông nội về chuyện muốn quay về căn hộ ở khu Vịnh Tiểu Long, nhưng giờ đành phải gác lại.
Về đến phòng, Cố Tương đã tỉnh táo hắn.
Nhờ được ngủ một giấc mà tâm trạng sa sút cả ngày nay cũng tốt hơn nhiều.
Nhớ tới chuyện Bạch Vi nói về Tổng Giám đốc Hoàng, cô ngồi xuống và gọi điện thoại cho ông ta.
Tổng Giám đốc Hoàng là đối tác làm ăn của cửa hàng cô, bình thường quần áo đều được may trong xưởng của ông ta.
Cố Tương ngồi trên ghế sô pha,
hắng giọng một cái và trò chuyện
với Tổng Giám đốc Hoàng về khoản
thanh toán…
Lúc đầu Giang Trì cũng không quan
tâm đến cô mà đi tắm, lúc ra ngoài,
anh thấy Cố Tương vẫn còn đang
nói chuyện điện thoại, chủ đề đã
sang tới con gái của Tổng Giám đốc
Hoàng, “Trẻ con hay ham chơi, nên
đôi khi có thể không tập trung lắm
khi học bài. Ngu á, làm sao con bé
lại ngu được? Loan Loan đáng yêu
như vậy cơ mà! Thế này đi, đợt tới
cứ đến cuối tuần là tôi sẽ đến dạy
kèm cho con bé nhé?”
Tổng Giám đốc Hoàng hỏi lại:
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”
Cố Tương mỉm cười, nhân cơ hội
nói: “Vậy chuyện về khoản thanh
toán có thể gia hạn cho tôi thêm
mấy ngày không? Tôi cam đoan tiền
vừa về đến nơi là sẽ trả cho ngài
ngay. Chúng ta đã hợp tác với nhau
lâu rồi, ngài hãy tin vào nhân phẩm
của tôi.”