Trong nhà tù âm u lạnh lẽo, khí lạnh như bình thường kim đâm liên tiếp chui vào xương cốt. Mộc Vân Dao ngồi trên cỏ khô, cánh tay nàng chảy đầm đìa máu tươi, trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt nụ cười. Lý thị kéo cái chân bị gãy, dùng sức lết qua góc sáng sủa, tựa như có thể cách xa Mộc Vân Dao một ít. Mộc Vân Dao cười nhẹ, chậm rãi đứng lên đi đến trước mặt Lý thị, vươn hai tay, đôi tay kia tuy rằng bị thương, nhưng vẫn như trước trắng nõn nà, mềm yếu như không xương.
Cả người Lý thị run rẩy, rùng mình kêu lên một tiếng, dứt khoát đem Mộc Vân Dao đè trên mặt đất. Nha dịch vừa lúc đi tới, thấy một màn như vậy, cầm lấy gậy trong tay đối với Lý thị vẫy vẫy, ánh mắt tràn đầy chán ghét. Trong lòng Mộc Vân Dao cười lạnh 1 tiếng, đứng lên theo cước bộ nha dịch hướng về công đường mà đi, suy nghĩ lại, chậm rãi hồi tưởng, đem chuyện xảy ra đã nhiều ngày gom lại nghĩ. Nữ nhân ở cổ đại sống cuộc sống rất gian truân phải tuân thủ nhiều quy tắc, đã vậy những nữ nhân hiền lành luôn bị kẻ ác hãm hại. Cũng vì vậy khi nữ chính có cơ hội sống lại quyết tâm báo thù. Nhưng liệu nàng có làm được hay không?
Bình luận