Người mà cô kết hôn là Nhạc Cận Ninh. Ngay trước khi Nhạc Cận Ninh chuẩn bị nói, Niệm Ninh chạm vào bụng, nói,: “Tôi đói rồi. Chúng ta đi ăn gì đó đi”
Hôm nay, cả ngày cô đã đi cùng bà nội trong viện dưỡng lão. Vào buổi tối, cô thậm chí không có một miếng bỏ vào bụng. Đã vậy, Nhạc Cận Ninh còn kéo đi làm người mẫu và bắt cô tham dự buổi tiệc với tư cách là bạn gái của anh.
Cô thực sự đang rất đói!
Nhạc Cận Ninh: “…”
Đôi mắt lạnh lùng của anh lặng lẽ nhìn Niệm Ninh. Người phụ nữ ngu ngốc này đang cố ý không hiểu hay vô tình không hiểu?
Niệm Ninh vừa phát hiện ra rằng mình cũng vừa nói dối Nhạc Cận Ninh.
Anh là một người tốt, bên ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp. Vì vậy, Niệm Ninh không sợ sự lạnh lẽo mà Nhạc Cận Ninh biểu hiện bên ngoài. Đồng thời, cô cũng nói: “Anh muốn nói gì thì phải đợi tôi ăn no cái đã?”
Nhạc Cận Ninh có thể nói gì khác đây khi thứ cần nói đã nói rồi. Anh chỉ có thể im lặng, nhưng anh đã quyết định răng phải làm cho nó rõ ràng vấn đề này trong ngày hôm nay.
Nếu không, sớm hay muộn, anh cũng trở nên ngu ngốc giống cô hoặc anh sẽ giết chết cô vì sự ngu ngốc này.
Niệm Ninh nhìn tất cả các loại bánh ngọt được bài trí một cách tinh tế trên bàn và nước bọt của cô cứ thế mà chảy ra không kiểm soát được. Cô nuốt nước bọt nhìn những chiếc bánh với vẻ thèm khát Mọi thứ đều ăn rất ngon miệng. Cái này khiến Niệm Ninh mắc chứng rối loạn lựa chọn không biết phải bắt đầu †ừ đâu.
Nhạc Cận Ninh thấy cô đang ăn rất hăng say như một con thú bị nhịn đói nhiều ngày thì cau mày bối rối. Nhưng anh không nói gì.
“Món này không tệ, cô thử đi.”
Nhạc Cận Ninh chu đáo lấy một ít thức ăn đặt lên đĩa Niệm Ninh Niệm Ninh hạnh phúc, khoảnh khác rối rắm khó xử trước đó được thay thế bằng niềm vui. Cô không thể chờ đợi được nữa. Cô ngậm một cái vào miệng, rồi một cái nữa… và miệng cô đầy hương vị ngọt ngào.
Cô khẽ nheo mắt, tận hưởng với một tiếng thở dài đầy vui vẻ: “Chà … món này rất ngon…”
Biểu hiện thỏa mãn của Niệm Ninh rơi vào mắt Nhạc Cận Ninh. Lớp băng trên mặt anh dần tan biến, anh vô tình thể hiện một chút hư hỏng. Anh nói: “Niệm Ninh, những gì tôi nói với chú Lý, đó không phải là lời nói dối. Nó thực Sử “Ue…hum….’ (nôn mửa) Nhạc Cận Ninh chưa kịp nói xong, Niệm Ninh đã bị một cơn buồn nôn bất chợt ập đến.
Niệm Ninh bụm miệng, eo cô hơi cong, có cảm giác muốn nôn nhưng không nôn được, vì vậy cô không nghe rõ những gì Nhạc Cận Ninh nói trước đó.
Dạ dày thật khó chịu! ! ! Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Nhạc Cận Ninh thấy mặt Niệm Ninh tái nhợt thì thấy đau lòng không nói nên lời. Anh lo lắng hỏi: “Có chuyện gì với cô vậy?”
Niệm Ninh khẽ lắc đầu, võ nhẹ vào cơ thể để cố giữ lấy cảm giác xáo trộn trong lòng, rồi từ từ nói, “Tôi … tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ do tôi đói quá nên ăn quá nhanh, vì vậy dạ dày bị co rút? “
“Cô có cần đi bác sĩ không?”
Nhạc Cận Ninh đề nghị.