Đám đông trở lại hậu đường, Bạch Chủ Bạc dẫn Diệp Tuyết vào căn phòng bên cạnh tắm để rửa thay y phục. Lúc này, Đinh Hòe An mới bước lên vái chào Diệp lão đại nhân: “Hòe An thật hổ thẹn, nếu hôm nay không được đại nhân chỉ điểm, sợ là Hòe An đến bây giờ cũng không có được dũng khí này.” Hoàng quyền tối thượng, toàn bộ con người, sự vật, sự việc trên nước Đại Nguyên này cũng đều không chống lại được hoàng quyền.
Xương quận vương, Nguyên Minh Viễn, Diệp Tuyết cũng vậy, Diệp lão đại nhân tự khắc cũng phải như vậy.
Ở huyện Bạch Lan này, người có thể quang minh chính đại xét xử vụ án này chỉ có tri huyện là ông mà thôi.
Vô Ưu công chúa là đại diện cho hoàng thượng, nếu Diệp Tuyết vẫn bị xử sung quân đi đày, e rằng chính là không biết coi trọng nàng, đấy mới thực sự là tự tìm đường chết.
Diệp lão đại nhân đỡ ông dậy, sau đó vỗ nhẹ lên tay ông nói: “Đinh đại nhân không cần cảm thấy hổ thẹn, Đinh đại nhân so với lão phu năm đó thật sự là tốt hơn rất nhiều.” Ông đã sống đến tuổi sắp bước một chân vào quan tài rồi, nếu như có vài việc nhìn không thấu thì quả là đã sống một cách vô ích.
Chỉ là ông sống đến từng tuổi này rồi mới hiểu rõ hết những chuyện mà trước đây chưa hiểu, vậy mà đến hôm nay ông lại gặp được một người có thể nhìn rõ thế sự trên đời.
“Bổn quan trong lòng còn có điều khúc mắc, mong lão đại nhân chỉ điểm.” Đinh Hòe An nhẹ giọng nói.
Diệp lão đại nhân hoàn hồn, vuốt chòm râu một cách suy tư: “Ngươi muốn hỏi vì sao quý nhân đã có lòng muốn giúp đỡ mà ý tứ lại không rõ ràng như thế?”
Đinh đại nhân ánh mắt sáng lên, khẽ gật đầu, ông đúng là không hiểu điều này.
Diệp đại nhân nhẹ than lên một tiếng: “Đinh đại nhân, người mà ngày hôm nay chúng ta gặp không chỉ là một quý nhân, mà còn là một người thâm sâu khó lường.” Trời cao bao nhiêu, đất rộng thế nào thì trong lòng nàng cũng liền cao và rộng như thế ấy! Tâm nàng chứa cả đất trời, đương nhiên cũng có thể xoay chuyển cả đất trời. Nhưng tuổi còn nhỏ mà tâm đã lớn như vậy, chuyện này làm sao có thể?
Nàng hỏi ông, nếu vụ án này do ông xét xử, ông sẽ phán Diệp Tuyết tội gì? Nếu ông thực sự dám nhận xử vụ án này, chưa nói đến chuyện không cứu được Diệp Tuyết, chỉ e rằng toàn bộ Diệp gia đều bị diệt, nhưng nàng lại dám hỏi như vậy, tức là đã dự liệu trước việc ông nhất định sẽ hiểu.
Quan sát thấy Đinh đại nhân có chút bối rối, Diệp lão đại nhân khẽ mỉm cười: “Hiện tại có một số việc đại nhân chưa thể hiểu rõ, sau này tự khắc sẽ hiểu.” Thứ nàng dùng chính là mưu quyền, người thường há có thể hiểu được, mà cũng không cần phải hiểu.
Ánh mắt Diệp lão đại nhân có chút sâu xa: “Đinh đại nhân, nếu ngươi tin lão phu thì hãy nghe lão phu chuyện này.” Nếu không phải Đinh đại nhân cố gắng kéo dài sự sống của Diệp Tuyết đến hết mùa thu, thì tôn nhi của ông e rằng cũng không đợi được cơ hội này. Diệp gia xem như đã nợ ông ta một ân tình.
Đinh đại nhân sững sờ một lúc rồi nói: “Lão đại nhân, xin cứ nói.”
“Bước tiếp theo, ngài nên viết cáo thị khiển trách Xương quận vương trình lên hoàng thượng, hạ chiếu dân chúng.”
Đinh Hòe An bỗng kinh ngạc: “Lão đại nhân… việc này… Xương quận vương là người thừa kế tước vị.” Ông chỉ là một quan tri huyện nhỏ nhoi, làm sao dám vạch tội quận vương. Chuyện này có phải là quá to gan lớn mật rồi hay không?
“Đinh đại nhân, lão phu biết rõ ông là người chính trực, cũng biết ông có tham vọng, cơ hội đã đến ngay trước mắt, nếu không nắm lấy thì thật đáng tiếc. Lão phu đã nợ Đinh đại nhân một ân tình, hôm nay ta xin nói thẳng, mong rằng Đinh đại nhân sẽ tin tưởng lão phu.”
Đinh Hòe An nhìn Diệp lão đại nhân với sắc mặt nghiêm trọng hồi lâu, sau đó cúi đầu trầm mặc, rất lâu sau mới gật đầu: “Vậy bổn quan sẽ nghe theo lời này của lão đại nhân.”
Tri huyện huyện Bạch Lan Đinh Hòe An xét xử Diệp Tuyết chỉ sẩy tay giết chết con trai của Xương quận vương – Nguyên Minh Viễn, cho nên phán hắn vô tội phóng thích.
Không chỉ có vậy, ông còn lấy thân phận tri huyện huyện Bạch Lan nghiêm túc khiển trách hành vi Nguyên Minh Viễn dung túng người hầu, sát hại cả nhà bốn người Bạch lão tam, ông cũng khiển trách Xương quận vương sủng ái để mặc cho con trai hành hung, ức hiếp dân chúng. Trước đã phụ lòng ân trời, sau lại phụ lòng dân chúng, hãy nhìn vào những điều này để tỉnh ngộ, xin hoàng thượng giáng tội. Cáo thị khiển trách đã được dán đầy trong huyện, dân chúng đều mừng rỡ hoan hô.
…
Xương quận vương tức giận đập nát tất cả đồ đạc có thể đập phá trong Quận Vương Phủ.
Ông ta cho rằng, nếu Đinh Hòe An xử Diệp Tuyết sung quân đi đày, thì với thân phận vốn là hoàng tộc cao quý của mình, ông ta muốn âm thầm lấy mạng Diệp Tuyết cũng không phải là việc khó khăn gì, vậy mà Đinh Hòe An xử Diệp Tuyết vô tội phóng thích, ông ta lại còn to gan lớn mật, dám đăng cáo thị khiển trách ông.
“Đinh. Hòe. An. Ngươi thật to gan, ngươi chưa xong với bổn quận vương đâu.”
Xương quận vương nghiến răng nghiến lợi nói.
…
Trên bàn cờ, sau khi trải qua một phen sát phạt lẫn nhau hai bên nhân mã, nước cờ liền rơi vào thế bí. Cố Lăng nhìn chằm chằm vào thế cờ trước mắt, suy nghĩ nát óc cũng không ra bèn ngẩng đầu liếc nhìn Liêu Thanh Vân một cái, rồi lại cúi đầu chăm chú, khẽ nhíu mày.
Một hồi lâu sau, sắc mặt Cố Lăng mới hiện rõ vẻ kinh ngạc, chậm rãi buông quân cờ trong tay xuống, trong lòng tâm phục khẩu phục mà chắp tay với Liêu Thanh Vân: “Ta thua rồi.”
Liêu Thanh Vân nhìn hắn một cái rồi nở nụ cười, sau đó liền đứng dậy trở về phòng của mình. Lúc hắn đi vào cửa phòng, ngoáy đầu quay lại thì thấy Cố Lăng vẫn đang chăm chú nhìn ván cờ, Thanh Vân liền mỉm cười nói: “Cùng Cố huynh đánh ba trận, hai trận trước Cố huynh đều thắng dễ dàng, vì sao đến ván thứ ba Cố huynh lại thua? Cố huynh cẩn thận suy xét lại xem, luận về tài chơi cờ thì ta không phải là đối thủ của huynh.”
Mãi đến khi Liêu Thanh Vân đi rồi, sắc mặt Cố Lăng mới nghiêm lại, hắn không có cách nào chấp nhận được, ván cờ này vậy mà bản thân lại thất bại. Nhìn chằm chằm vào ván cờ, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại thế cờ và nước cờ mà Thanh Vân sử dụng, rốt cuộc là có gì không đồng nhất với những ván trước?
Cho đến khi dừng lại ở một bức họa nào đó, hắn mới bừng tỉnh ngộ, thì ra là như vậy.
Nhưng sau khi hắn hiểu ra thì trong lòng lại thầm kinh ngạc, ván cờ này Thanh Vân đã hoàn toàn đổi sang cách đánh khác, kín đáo vô hình. Nhìn cục diện bế tắc của ván cờ, Cố Lăng đột nhiên đứng dậy, liền mang nó ra ngoài, tới trước gian phòng của Nguyên Vô Ưu. Mộc Vũ canh gác ngoài cửa thấy hắn mang bàn cờ đến, chỉ khẽ giương mắt liếc nhìn.
“Đầu gỗ*, mau đến đây, ngươi xem xem, thế cờ này có thể hóa giải không?” Nói xong, hắn liền ngồi xuống đất, tư thế cực kì thoải mái.
(*) Đầu gỗ: ý chỉ sự ngu ngốc.
Mộc Vũ nhíu mày, liếc hắn một cái: “Tên ta không phải đầu gỗ.” Tuy hắn nói như thế nhưng cũng vẫn ngồi xuống, sau khi nhìn kĩ thế cờ trước mắt, hai đầu lông mày hắn nhíu lại, sau đó lạnh nhạt đứng dậy: “Cố công tử, thế cờ này là thế cờ chết.”
Cố Lăng cười đáp: “Có biện pháp nào hóa giải được không?”
Mộc Vũ lắc đầu: “Mộc Vũ bất tài, thực sự không có cách hóa giải”
Cố Lăng ngồi bệt dưới đất, nhẹ nhàng đưa tay lên gõ cửa phòng, thấy thế miệng Mộc Vũ khẽ mấp máy nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Ngọc Châu vừa mở cửa thì bỗng giật mình khi thấy Cố Lăng ngồi bệt dưới đất, còn Mộc Vũ lại đang trầm mặc đứng một bên: “Cố thiếu gia, có chuyện gì sao?”
“Ngọc Châu cô cô, cảm phiền thông báo với công chúa một tiếng, Cố Lăng có việc muốn thỉnh giáo.”
Ngọc Châu hoài nghi nhìn bọn họ rồi xoay người vào bên trong bẩm báo, một lát sau nàng trở lại, đưa tay mời Cố Lăng, nói: “Công chúa mời Cố thiếu gia vào.”
Cố Lăng nhướng mày nhìn thoáng qua Mộc Vũ: “Đầu gỗ, hay là chúng ta đánh cuộc thử xem thế cờ này có thể hóa giải được hay không?”
Mộc Vũ suy nghĩ một lúc, liền lắc đầu.
Nguyên Vô Ưu nằm nghiêng người trên giường đọc sách, thấy Cố Lăng bưng đến một ván cờ, đuôi lông mày nàng khẽ nhếch lên: “Cố biểu thúc, chuyện người muốn thỉnh giáo chẳng lẽ lại là ván cờ này sao?”