Lần này, Nguyên Vô Ưu để hai người họ tùy ý dập đầu hành lễ xong mới nhàn nhạt lên tiếng: “Đứng lên hết đi.”
Diệp lão gia lại lắc đầu: “Không. Hôm nay, thảo dân đến là có chuyện muốn nhờ cậy, xin công tử đồng ý.”
Nghe Diệp lão gia có việc muốn nhờ, dân chúng xung quanh đều hiếu kì nhìn chằm chằm vào Diệp lão gia, không chỉ người xung quanh mà ngay cả Diệp Tuyết cũng tò mò không hiểu nhìn ông.
Nguyên Vô Ưu trầm mặc hồi lâu, rồi mới lên tiếng: “Chuyện gì?”
“Nếu không phải công tử vô tình đi ngang qua huyện Bạch Lan, thì đứa cháu Diệp Tuyết bất tài này sẽ bị xử trảm. Công tử xuất hiện mới khiến nó được xử vô tội thả về trên công đường, đại ân này thảo dân không biết lấy gì để báo đáp, nghĩ tới nghĩ lui thảo dân quyết định cầu xin công tử thu nạp đứa cháu bất tài này, dù có làm trâu làm ngựa, làm người hầu kẻ hạ, cũng mặc công tử định đoạt.”
Lời của Diệp lão đại nhân khiến tất cả mọi người đều sững sờ, Diệp Tuyết kinh ngạc thốt lên: “Gia gia…”
Trong lòng đám người thân cận của công chúa đều có chút kinh ngạc, bởi họ thật không nghĩ ra lí do khiến Diệp lão đại nhân làm như vậy.
Nguyên Vô Ưu nhíu mày, nhìn thoáng qua Diệp lão đại nhân rồi dời ánh mắt sang người Diệp Tuyết, sau khi cẩn thận suy xét, nàng mới chậm rãi mở miệng nói: “Diệp lão đại nhân quá lời rồi, chuyện này bổn công tử xin nhận thành ý của ông. Diệp lão đại nhân, mời về.”
Sau khi nói xong, nàng thản nhiên xoay người bước lên lầu.
Diệp lão đại nhân liên tục dập đầu: “Ý thảo dân đã quyết, cầu xin công tử thu nạp Diệp Tuyết. Nếu như công tử không đồng ý, thảo dân chỉ còn cách quỳ tại đây, đến chết cũng không rời.”
Nguyên Vô Ưu thong thả bước lên lầu, nàng cũng không vì lời nói của Diệp lão đại nhân mà dừng bước.
Sau trận mưa lớn, hoàng hôn dần buông xuống, khí trời trở nên mát mẻ thoáng đãng, đã có không ít người vây quanh khách điếm Nhai Tây. Chủ quán cảm thấy rất khó xử, lo lắng đi qua đi lại trong đại sảnh, bởi vì hai ông cháu Diệp lão đại nhân vẫn còn quỳ ở bên ngoài.
Cho tới hiện tại, Diệp lão gia đã quỳ được hơn hai canh giờ, nếu còn quỳ tiếp, thân thể Diệp lão đại nhân tuyệt đối sẽ không chịu nổi, nhưng dường như Diệp lão đại nhân đã quyết tâm cầu xin quý nhân thu nhận Diệp Tuyết.
Trong thâm tâm, ông nghĩ rằng những người ngoài kia cũng giống như ông, đều không hiểu vì lý do gì mà Diệp lão đại nhân lại làm như vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui suốt một buổi chiều, cuối cùng ông ta cũng chỉ nghĩ ra một khả năng, đó là Diệp lão đại nhân đang lo lắng, khi quý nhân đi rồi thì Xương quận vương sẽ tìm tiểu thiếu gia để trả thù. Nhưng Đinh đại nhân cũng đã dán cáo thị khiển trách rồi, Xương quận vương chẳng lẽ không xem vương pháp ra gì, ông ta không thể nào to gan lớn mật như vậy được?
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng ông lại không phải là Diệp lão đại nhân, ông ấy khăng khăng muốn quỳ thì cũng không có cách nào ngăn cản.
Hoàng hôn đổ bóng xuống người hai ông cháu, quán trọ cũng đã treo đèn lồng, ánh đèn lờ mờ chiếu xuyên qua lớp giấy dầu màu vàng tối khiến ánh sáng càng trở nên hiu hắt.
Quỳ đã lâu như vậy, Diệp Tuyết thật sự lo lắng thân thể gia gia sẽ không chịu nổi.
“Gia gia, người đứng lên đi có được không?” Những lời này, hắn đã nói bao nhiêu lần ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ, chỉ biết là mỗi lần nói đều bị gia gia nghiêm khắc khước từ, hơn nữa còn lệnh cho hắn phải quỳ cho thật nghiêm chỉnh.
Hắn lớn như vậy rồi nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy gia gia nghiêm khắc đến vậy. Trước kia, bất luận hắn có làm sai chuyện gì, gia gia đều không nỡ mắng hắn một lời, nhưng hôm nay gia gia lại muốn giao hắn cho người khác, trong lòng hắn thật không dễ chịu.
Nhưng hắn cũng hiểu được, gia gia làm như vậy nhất định là có lí do, cho dù hắn không tán thành, nhưng khi gia gia đã quyết, hắn cũng không nhẫn tâm bất hiếu mà làm gia gia buồn. Quả thực, hắn đã làm quá nhiều chuyện khiến người phải phiền lòng, lo lắng rồi.
“Lão đại nhân, ngài vẫn nên đứng lên đi.”
“Đúng đó, lão đại nhân, trời cũng sắp tối rồi.”
“Ngài yên tâm đi, cho dù sáng sớm mai quý nhân có rời khỏi huyện Bạch Lan, Xương quận vương cũng không dám tiếp tục ỷ thế hiếp người nữa đâu.”
“Nghe nói Đinh đại nhân đã viết tấu chương gửi đi Kinh thành rồi, ngài ấy muốn vạch tội Xương quận vương!”
Dân chúng vây quanh đều rối rít khuyên nhủ.
Diệp lão đại nhân chắp hai tay hướng về phía mọi người nói: “Các vị đồng hương đều về đi, lòng lão phu đã quyết, các vị không cần khuyên nhủ nữa đâu.”
Mọi người yên lặng một lát, vị thư sinh kia đột nhiên hỏi: “Lão đại nhân đang lo lắng hoàng thượng sẽ trách phạt xuống sao?” Ngoại trừ lí do này, hắn cũng nghĩ không ra lí do nào khác.
Nghe thư sinh kia nói vậy, mọi người xung quanh đều bốn mắt nhìn nhau, trong lòng mọi người nhất thời đều lo lắng không yên.
Đúng vậy, bọn họ làm sao mà quên được, có câu hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, vậy mà đương kim thánh thượng còn đối xử cay nghiệt, tàn bạo với chính con gái mình, khó trách Diệp lão đại nhân lo lắng, khổ sở cầu khẩn muốn dựa dẫm vào vị công tử kia.
Mặc dù không biết thân phận thật sự của vị quý nhân kia, nhưng người ta tin chắc rằng, Diệp đại nhân muốn tìm sự bảo hộ từ hắn, hắn nhất định có thể bảo vệ được tiểu thiếu gia Diệp Tuyết.
Sau khi hiểu ra, không ít người từng nhận được ân huệ của Diệp đại nhân đều quỳ xuống, trăm miệng một lời mà cầu xin: “Chúng thảo dân cầu xin công tử đồng ý thu nhận Diệp Tuyết.”
Đầu chủ quán chỉ thêm đau nhức khi thấy cảnh tượng này, tình thế quá khó xử, ông ta không biết nên làm thế nào cho phải.
“Tránh đường…”
Bộ khoái đi trước mở đường, Đinh đại nhân vội vã xuống kiệu chạy đến chỗ Diệp lão đại nhân.
“Lão đại nhân, việc này… người tội gì phải vậy? Người mau đứng lên đi, bổn quan đồng ý với người, cho dù phải liều cái mạng này cũng tuyệt đối không để Xương quận vương ỷ thế ép người.” Đinh Hòe An tận tình khuyên nhủ.
“Đinh đại nhân, ngài không cần khuyên nữa, trong lòng lão phu đã quyết thì tuyệt không thay đổi.”
“Cái này… ngài như vậy không phải đang làm khó công tử sao?” Đinh đại nhân lẩm bẩm nói.
Diệp lão đại nhân không nói lời nào mà chỉ dập mạnh đầu xuống, ông biết với trí tuệ của vị công tử kia, người nhất định sẽ hiểu bên trong chuyện này tất có ẩn tình, sáng sớm mai, người nhất định sẽ đem theo Diệp Tuyết.
Vì Tuyết Nhi, chút khổ cực này có xá là gì?
Rất nhiều lần, ông đã từng nghĩ sẽ giữ Tuyết Nhi lại bên mình mãi mãi, để nó cả đời làm cháu của ông, thế nhưng thế sự vô thường.
Nếu chuyện ngoài ý muốn này không xảy ra, có lẽ Tuyết Nhi cả đời này vẫn sẽ là Diệp Tuyết – đứa cháu ngoan của ông.
Nhưng nay Tuyết Nhi đã giết chết con trai Xương quận vương, đắc tội với hoàng tộc, rước lấy họa sát thân vào người, nếu không phải vị công tử kia đi ngang qua cứu giúp, chỉ sợ nó khó thoát khỏi tội chết.
Đây đúng là ý trời, nhưng, nếu chỉ đơn giản là ý trời, thì có lẽ ông cũng sẽ không quyết định làm như vậy, thứ khiến ông hạ quyết tâm chính là năng lực của vị công tử kia.
Ông biết rõ, đây là người có thể che chở cho Tuyết Nhi cả đời này, bất luận Tuyết Nhi có gây ra chuyện gì.
Trong phòng, Nguyên Vô Ưu vừa tắm rửa xong, nằm nghiêng người trên giường nhắm mắt dưỡng thần, còn Ngọc Châu dịu dàng lau khô mái tóc cho nàng.
Tiểu Hoa Tử nhẹ nhàng bước đến, dè dặt nhìn nàng một cái, sắc mặt có chút chần chừ, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Chủ tử, Diệp lão đại nhân vẫn quỳ ở đó, có không ít dân chúng cùng quỳ với ông ấy.”
Tay Ngọc Châu bỗng sững lại, theo bản năng nhìn về phía nàng, Nguyên Vô Ưu vẫn nhắm mắt tĩnh dưỡng như cũ và xem như không nghe thấy gì.
Tiểu Hoa Tử khuyên can nàng không được, cũng không dám nói lời nào nữa.
Bên ngoài, chủ quán lại một lần nữa chạy lên báo cáo tình hình bên ngoài cho Mộc Vũ.