Phượng Kinh Thiên

Chương 220: Thỉnh cầu quá đáng



Tiểu Đậu quỳ bịch một tiếng xuống trước giường, cúi đầu thật mạnh: “Nô tỳ cầu xin công chúa, đừng làm hại bản thân mình.”

Chu Lam Nhi hạ mí mắt, gương mặt trắng bệch cố gắng nặn ra một tia cười yếu ớt. Tiểu Đậu hầu hạ bên cạnh nàng gần mười năm, Tiểu1Đậu sao lại không hiểu tâm tư của nàng chứ?

Đoàn người đông đúc thu lại các nghi trượng đi trên đường núi. Ở nơi đây, hai bên đều là núi cao, phía trước không thấy thôn, phía sau không thấy nơi trú chân, tòa thành tiếp theo lại còn cách xa hơn mười dặm,8mà sắc trời đã không còn sớm nữa, không thể đến nơi trước khi trời tối được.

Dã Lang siết dây ngựa chạy lên đi song song với Sở Tuyệt, xin chỉ thị: “Vương gia, đêm nay chúng ta chỉ có thể cắm trại trên ngọn núi này.”

Sở Tuyệt quay đầu nhìn cả đoàn người2một cái, gật đầu: “Phân phó xuống dưới, gia tăng tốc độ, vượt qua ngọn núi này thì hạ trại.”

“Vâng.” Dã Lang nhận được mệnh lệnh, quất ngựa chạy về phía sau truyền lệnh xuống dưới, đoàn người cũng bắt đầu tăng tốc tiến về phía trước.

Đi gần nửa canh giờ mới vượt qua4được đỉnh núi. Đoàn người đã đến một vùng đồng bằng, mà lúc này mặt trời cũng đã ngả về phía tây rồi.

Đoàn người không tiến về phía trước nữa mà dừng lại hạ trại. Trước khi trời tối, các lều đã được dựng lên hết, các đống lửa cũng được đốt lên, mùi thơm của thức ăn cũng bắt đầu bay khắp nơi.

Lam Vân bước xuống từ xe ngựa, đi đến bên một hòn đá rồi ngồi xuống, yên lặng nhìn các binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh đâu vào đấy đang bận rộn.

Binh lính của Sở Tuyệt bất luận là lúc nào nơi đâu, tinh thần cũng phấn chấn, không nhìn ra một chút mệt mỏi nào.

Còn các thái giám, cung nữ trong đội nghi lễ trong cung lại không có thể lực tốt như vậy. Nửa tháng nay, mặc dù đã được nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, mặt trời mọc mới khởi hành tiếp, nhưng đối với những người không phải binh sĩ này mà nói, vẫn là một sự hao mòn thể lực không nhỏ.

Cho nên hiện tại, những người này ai nấy đều vô cùng mệt mỏi. Năm bảy người tụ lại quanh đống lửa, trên đống lửa là một cái nồi thật lớn, trong nồi là canh thịt rất thơm ngon.

Sau khi mọi người được uống chút canh nóng cùng các món lương thực và thức ăn lạnh, vẻ mệt mỏi trên gương mặt họ cũng dần được xua đi.

Sở Tuyệt đi đến bên cạnh Lam Vân, ngồi xuống hòn đá đối diện với hắn.

Rất nhanh, Phúc công công đã dẫn theo một đám thái giám cung nhân đến đem mọi thứ bày ra một chiếc bàn nhỏ, thức ăn và điểm tâm được đặt trên bàn đều rất tinh xảo, thơm ngon, không có chút khó coi, xấu xí nào.

“Quốc sư, nước.” Phúc công công cung kính đưa chén nước trắng đã có thể uống ngay, bọn họ đều biết Quốc sư vốn không thích uống trà, chỉ thích uống nước trắng đã nấu qua mà thôi.

Lam Vân nhận lấy rồi nâng ly nước lên, uống từng ngụm từng ngụm.

Sở Tuyệt nhìn động tác của Lam Vân, khóe miệng cong cong. Hắn cũng nhận lấy ly trà thái giám đưa qua, mở nắp trà ra, cũng giống như Lam Vân mà tinh tế uống từng ngụm. Sau đó, Sở Tuyệt nhàn nhạt nói một câu: “Không cần các ngươi hầu hạ, lui xuống hết đi.” Hắn đột nhiên muốn ngồi đối diện Lam Vân như vậy. Mặc dù hắn uống trà, còn Lam Vân uống nước trắng, nhưng hắn thích sự yên tĩnh này.

“Vâng.” Đáy mắt Phúc công công xẹt qua một tia chần chừ nhưng vẫn cung kính lui xuống.

Pháp Không không chút động tĩnh gì liếc nhìn Lam Vân một cái, sau đó đi đến cạnh một hòn đá cách hai người không xa khoanh chân ngồi xuống, thản nhiên xoay tràng hạt.

Hai tay Lam Vân bưng lấy chén nước, đưa mắt nhìn chăm chú bầu trời đang dần dần tối đen, núi non ở xa xa, sao sáng lấp lánh. Bầu trời của vùng rừng núi hoang dã này, bóng đêm lại có một vẻ đẹp tĩnh lặng.

Sở Tuyệt nhẹ buông ly trà trong tay xuống, yên lặng nhìn Lam Vân. Đột nhiên, hắn hi vọng thời gian dừng lại ngay khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, cả đất trời chỉ còn lại hắn và Lam Vân.

Lam Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời đen, yên lặng đến xuất thần.

Nhưng thế giới yên tĩnh cũng không duy trì được lâu, Sở Tuyệt tỉnh táo lại, im lặng và lắng nghe một lát, hai hàng lông mày bất giác nhíu lại.

Dã Lang đi đến: “Vương gia, thuộc hạ đi xem xem.”

Sở Tuyệt gật gật đầu.

Lúc này, Lam Vân cũng quay đầu lại, ánh mắt khẽ lướt qua hai người, dường như đang hỏi là đã xảy ra chuyện gì?

“Không sao.” Sở Tuyệt nhàn nhạt nói.

Ánh mắt Lam Vân nhẹ lướt qua gương mặt hắn, gật đầu, cũng không hỏi gì nữa.

Trong bóng đêm, một con tuấn mã toàn thân trắng muốt chạy như bay đến, người trên ngựa chẳng phải ai khác, chính là Sở Cửu Nhi một thân nam trang, dáng vẻ mệt mỏi.

Nhìn Dã Lang đứng trước mặt nàng, lại nhìn về đống lửa phía sau hắn, trên mặt Sở Cửu Nhi nặn ra một nụ cười. Nàng muốn nói, cuối cùng cũng đuổi kịp các huynh rồi, nhưng một chữ cũng chưa ra khỏi miệng thì cả người nàng đã ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Dã Lang bay lên trước đón lấy nàng, trong không khí vang lên giọng nói gấp gáp: “Công chúa, công chúa?”

Lam Vân đi vào doanh trướng, cảnh này đập vào mắt khiến bước chân nàng có chút khựng lại. Đúng lúc nàng muốn xoay người rời đi, Sở Tuyệt đột nhiên lên tiếng: “Muội ấy là do mệt quá nên mới ngất đi.”

Lam Vân im lặng, nghĩ đến lúc nãy Sở Cửu Nhi bước vào, nghĩ đến nam tử mặc đồ đen lẫn vào trong bóng đêm đứng chờ bên ngoài kia, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.

Sở Tuyệt quay đầu nhìn Lam Vân rồi nói: “Cửu Nhi… Muội ấy thật sự thích ngươi.” Thích đến độ thậm chí bằng lòng liều mạng vì ngươi.

Lam Vân không nói gì, quay người bước ra khỏi doanh trướng. Bóng đêm đã đậm hơn rồi, trừ các tướng sĩ vẫn luôn đứng bảo vệ, những người khác đều đã đi vào mộng đẹp.

Pháp Không yên lặng xoay người đi theo phía sau nàng, cứ đi theo bước chân chậm rãi không mục đích của nàng, nhưng con đường phía trước lại bị pho tượng Dã Lang đứng im không nhúc nhích ngăn cản.

“Quốc sư.”

Lam Vân dừng bước, yên lặng nâng mắt lên nhìn người ngăn nàng lại.

Dã Lang nhìn chằm chằm Lam Vân một hồi lâu, sau đó trịnh trọng quỳ một chân xuống, chắp tay thành quyền khẩn cầu: “Mạt tướng có một thỉnh cầu quá đáng, mong Quốc sư toại nguyện.”

Nhìn nam tử trước mặt, Lam Vân hạ mí mắt, Sở Cửu Nhi may mắn biết bao nhiêu, có nương yêu thương nàng, có huynh trưởng yêu thương nàng, có cả người đàn ông cũng yêu thương nàng.

“Tướng quân, xin đứng lên.”

“Quốc sư vẫn chưa nghe lời thỉnh cầu của mạt tướng, mạt…”

“Tiểu tăng đồng ý.” Lam Vân nhàn nhạt nói.

Dã Lang ngẩng đầu, sự vui mừng ánh lên trong mắt, sau đó là kinh ngạc: “Quốc sư biết mạt tướng thỉnh cầu điều gì?” Hắn vẫn chưa nói yêu cầu của hắn ra mà?

Lam Vân chắp hai tay hình chữ thập: “A di đà Phật. Yêu cầu của tướng quân là muốn mạt tướng ở bên cạnh công chúa, để công chúa vừa mở mắt sẽ nhìn thấy tiểu tăng đầu tiên, đúng như vậy không?”

Dã Lang cúi đầu rồi im lặng đứng dậy, trịnh trọng nắm tay thành quyền: “Tạ Quốc sư thành toàn.”

Nhìn theo bóng lưng bước nhanh để trốn tránh của hắn, lòng Lam Vân luôn bình tĩnh như nổi gợn sóng, im lặng nhìn theo một lúc lâu, nàng xoay người quay lại doanh trướng.

Nhìn bóng lưng của nàng, Pháp Không ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ mỉm cười, cho dù vô tình thì cũng vẫn là có tình mà thôi.

Nhìn thấy Lam Vân bước vào, đáy mắt của Sở Tuyệt đang ngồi bên giường Sở Cửu Nhi xẹt qua một tia bất ngờ, sau đó lại dường như hiểu rõ: “Là Dã Lang mời ngươi đến?”

Lam Vân nhìn Sở Cửu Nhi sắc mặt mệt mỏi, vẫn đang chìm trong hôn mê, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu ngồi thiền.

Lúc Sở Cửu Nhi mở mắt ra, sắc trời đã tờ mờ sáng.

Nàng nhìn về phía Thất vương huynh đang ngồi bên thư án* xem binh thư, ánh mắt vòng quanh nhìn thấy Lam Vân, đáy mắt xẹt qua một tia vui mừng: “Lam… Lam Vân.”

(*) Thư án: bàn làm việc thời xưa.

Sở Tuyệt liếc nhìn Sở Cửu Nhi một cái, lại nhìn Lam Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, đầu mày nhíu lại. Sau đó, hắn buông cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy bước ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.