Lam Vân kinh ngạc: “Bởi vì tiểu đệ không phải truyền nhân của phái Phiêu Miễu Hư Vô?”
Ninh Thanh gật gật đầu: “Tâm pháp này chỉ truyền cho truyền nhân, đây là môn quy.”
Lam Vân nhướng mày cười: “Nếu như tiểu tăng bái Ninh1huynh làm sư thì sao? Có phải Ninh huynh sẽ chịu truyền tâm pháp cho tiểu tăng?”
…
Lúc bước ra từ trà lâu Tín Dương, bầu trời vốn sáng trong bỗng chốc tối lại, có vẻ là một cơn mưa lạnh chuẩn bị kéo tới.
Lam8Vân nửa thật nửa giả muốn bái sư và không chút bất ngờ bị Ninh Thanh từ chối, sắc mặt nàng tuy có tiếc nuối, nhưng trong lòng lại không quá kích động. Trong một thời đại như thế này, so với võ công2thì quốc gia và quyền lực mới là quyền năng chân chính.
Cũng sắp rồi, chậm nhất nửa năm, nàng có thể triệt để thu lưới ở nước Sở được rồi.
Vừa leo lên xe ngựa, Lam Vân đã nhíu mày lại. Tuy rằng huyền cơ4ẩn sau khúc Linh Lung Bách Tâm nàng đã giải được rồi, nhưng tin tức ngầm nhận được từ phía Ninh Thanh lại khiến nàng thất vọng.
Nếu như đỉnh Phiêu Miễu thật sự có thần y diệu dược, thì năm đó Thiên Lạc Tán Nhân cũng sẽ không chết từ khi còn trẻ.
Nghĩ đến núi Phiêu Miễu có thần y cao minh có đến tám, chín phần là truyền thuyết, bất kể thế nào thì mối quan hệ tốt với Ninh Thanh nhất định phải duy trì. Nếu như đỉnh Phiêu Miễu thật sự có thuốc thần, đợi đến lúc nàng phải rời nước Sở, thì có lẽ với giao tình giữa nàng và Ninh Thanh, dù hắn không truyền tâm pháp Linh Lung Bách Tâm Khúc cho nàng, nhưng nếu nàng xin thuốc chắc hắn sẽ không từ chối chứ?
Có điều… Lam Vân khẽ nhíu mắt, nàng luôn cảm thấy thời cơ Ninh Thanh xuất hiện tại nước Sở thật sự là không hợp với lẽ thường. Lúc mới bắt đầu, nàng còn tưởng rằng hắn là bởi vì nàng mạo danh người của phái Phiêu Miễu mà đến, nhưng rõ ràng, hắn không phải.
Nước Sở này có chuyện gì? Hay nói người nào, là mục tiêu của hắn?
Sự hiểu biết của nàng về đỉnh Phiêu Miễu thật sự là quá ít. Ninh Thanh giống như xuất hiện từ trong không trung vậy, chỉ dựa vào những tin tức tình cờ tiếp xúc mà có được này, muốn nhìn thấu hắn, e là không thể.
Nhưng hi vọng rằng, mục tiêu trong kế hoạch của hắn và của bản thân nàng sẽ không có xung đột gì, nếu không thì thật sự là rước thêm phiền phức rồi. Làm thay đổi kế sách nàng đã dày công sắp xếp không nói, quan trọng nhất là sẽ khiến hi vọng của nàng càng ngày càng xa hơn.
Xe ngựa chạy vào đường lớn trong hoàng thành, bốn phía trở nên yên tĩnh. Lam Vân thu lại tâm tư, vén màn lên nhìn bầu trời một chút, tối nay e là sẽ có một trận mưa gió lớn rồi.
Lúc xe ngựa quay vào đường về biệt viện Thưởng Nguyệt thì bỗng nhiên dừng lại.
“Hây…” Mã phu* lái xe kéo chặt dây cương, sau đó nhìn người cản xe ngựa trước mặt, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai, vì sao chặn đường của Quốc sư?”
(*) Mã phu: người đánh xe.
Lam Vân liếc Pháp Không một cái, Pháp Không vén màn lên: “A di đà Phật. Đã xảy ra chuyện gì?”
Mã phu cung kính chắp hai tay nói: “Bẩm Pháp Không đại sư, người này chặn đường xe chúng ta.”
Người cản xe ngựa là một gã sai vặt trẻ tuổi, chỉ thấy hắn không hề hoảng loạn, cung kính hành lễ: “Tiểu nhân bái kiến Quốc sư, bái kiến đại sư. Tiểu nhân vừa đi đến phủ Quốc sư, mới biết Quốc sư ra ngoài chưa về, nên đặc biệt đứng chờ ở nơi này. Việc xông lên chặn xe làm phiền, vẫn mong Quốc sư tha thứ cho.”
“Ngươi chặn xe ngựa, có phải là có chuyện gì muốn nói?” Pháp Không nhàn nhạt lên tiếng.
Tên sai vặt ung dung lấy từ trong người ra một tấm thiệp tinh tế, dâng lên bằng hai tay: “Bẩm đại sư, tiểu nhân là người hầu thân cận bên cạnh Vinh tiểu thiếu gia. Hôm nay là sinh thần của thiếu gia nhà nô tài, nên đặc biệt mời vài vị sư phụ ở chùa Hộ Long đến Cư Diệu Ngư thưởng thức một vài bàn tiệc chay, vẫn mong Quốc sư nể mặt.”
Pháp Không liếc nhìn Lam Vân một cái, sau khi Lam Vân gật đầu, hắn mới đưa tay ra nhận lấy tấm thiệp.
Tên sai vặt lùi về sau một bước, làm động tác tay cung kính: “Quốc sư, mời!”
Pháp Không khẽ nhíu mày: “Bây giờ?”
Tên sai vặt cười cung kính: “Thiếu gia nói, chỉ là một bữa tiệc tùy tiện, Quốc sư không cần chuẩn bị. Hơn nữa, tiểu nhân thấy sắc trời cũng tối rồi, chỉ sợ là sẽ có mưa gió…”
Lam Vân cười nhẹ không ra tiếng, thời cơ mà nàng đợi cuối cùng cũng đến rồi. Cũng không uổng cho nàng từng bước từng bước chần chừ, hồng môn yến này, không biết sẽ thu lại như thế nào.
“Đi Cư Diệu Ngư.”
“Vâng.” Mã phu xoay đầu xe ngựa đi về phía đường lớn trong thành.
…
Từ nửa tháng trước, Cư Diệu Ngư đã bắt đầu sắp xếp cho yến tiệc ngày hôm nay và từ ngày hôm qua đã dán biển không tiếp khách.
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Cách thời điểm trời tối vẫn còn sớm, nhưng lại bởi vì sắc trời bỗng nhiên tối sầm nên nơi đây đã thắp đèn từ sớm.
Trong hành lang rộng lớn bày ra vài cái bàn, người được mời đến ngồi đầy quanh đó, tất cả đều là những công tử có quan hệ thân thiết với tứ bá Kinh thành.
Trên một trong những chiếc bàn ở đó, La Kiếm nhìn một đám người ngồi cùng hắn, rất khéo léo che giấu đi sự chán ghét nơi đáy mắt. Hắn thật sự không ngờ rằng, sinh thần năm nay, Vinh Định Ngạn lại mời hắn và tỷ tỷ hắn.
Tuy rằng hắn rất nghi ngờ bên trong có quỷ kế gì, nhưng người ta đường đường chính chính đưa thiệp đến cửa, nếu như hắn không đến, mới là chuyện lớn. Tuy rằng hắn không thích tác phong của Vinh Định Ngạn, nhưng hắn cũng biết, trước tiên không nói đến Vinh gia, chỉ nói đến việc Vinh Định Ngạn có mối quan hệ tốt với ba người còn lại, đã đủ để khiến người khác không thể cự tuyệt tấm thiệp mời này.
Cho nên, hắn và tỷ tỷ nhất trí rằng, cho dù buổi tiệc này rất kì lạ nhưng lại không thể không đến được.
Nhìn quanh chiếc bàn của mình, trong lòng hắn lại càng thêm chán ghét Vinh Định Ngạn. Hắn ta cho rằng mời hắn đến, sắp xếp cho hắn ngồi vào bàn này là sẽ khiến hắn cảm thấy khó chịu sao?
Ngồi cùng bàn với hắn đều là những công tử chỉ biết lấy ăn uống vui chơi làm niềm vui ở Kinh thành.
Bởi vì Sở Cửu Nhi có mặt tại đây nên La Nhã Nhi rất tự nhiên ngồi vào bên tay trái của Sở Cửu Nhi. Thế nhưng, không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy hôm nay Cửu công chúa có vẻ có chút lạc hồn, đến gọi mà nàng ta cũng không có phản ứng gì.
Người ngồi bên tay phải không ai khác chính là Vương Di Tịnh hay đối địch với nàng. Cứ theo đó lần lượt, trên bàn trừ Cửu công chúa, những người còn lại đều là người có quan hệ thân thiết với Vương Di Tịnh.
Vương Di Tịnh thấy La Nhã Nhi gọi mấy tiếng Cửu công chúa liền, cũng không thấy công chúa có phản ứng gì, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, nhàn nhạt nói: “Năm nay có thể gặp Nhã tỷ tỷ ở đây, thật là bất ngờ.”
Trên mặt La Nhã Nhi vẫn giữ nụ cười đúng mực: “Nói đến, ta cũng cảm thấy kì lạ.” Nàng nhận được thiệp mời cũng cảm thấy ngạc nhiên. Người bình thường chỉ cần mời Cửu công chúa thì đương nhiên sẽ mời nàng, nhưng đó là trừ mấy người của Vinh gia và Vương Di Tịnh này ra, cho nên nàng cũng chưa từng tham gia tiệc sinh thần của Vinh tiểu thiếu gia.
“A, ta nhớ ra rồi.” Vương Di Tịnh nâng chén trà lên, bỗng nhiên như vừa phát hiện ra điều gì.
Triệu Phi Phi – người thường hay ăn nói dịu dàng lên tiếng: “Di Tịnh, ngươi nhớ ra điều gì?”
“Nói không chừng là Nhã tỷ tỷ sắp gả vào Chiến Vương Phủ rồi, nên Vinh tiểu thiếu gia mới không thể không nể mặt được chăng?”
Sắc mặt La Nhã Nhi trầm xuống nhưng rất nhanh lại khôi phục trạng thái cũ, khóe miệng cười cười, không hề nổi giận.
Hôm nay, Bạch Y Nguyệt vẫn luôn im lặng không nói quả có chút kì lạ, nhưng thực ra kể từ sau khi tỷ tỷ nàng tiến cung, Di Tịnh liền có chút xa cách với nàng. Nàng tưởng rằng hôm nay nàng sẽ không được mời, nhưng không ngờ vẫn có thể ngồi đây. Thế nhưng hôm nay, nàng lại chẳng thể nào tìm được cảm giác như lúc trước nữa.
Khóe mắt La Nhã Nhi liếc nhìn Bạch Y Nguyệt chỉ im lặng uống trà mà không nói gì, khẽ mỉm cười: “Đã lâu rồi không gặp Y muội muội, thân thể muội đã khỏe hơn chưa?