Sở Tuyệt lại quay sang phía Vinh thái hậu rồi nói: “Hài nhi cũng là đứa con mẫu hậu mang nặng mười tháng trời sinh ra. Hài nhi tuổi nhỏ đã ở chiến trường, thập tử nhất sinh, trái tim băng giá, hai tay nhuốm máu, suốt đời suốt kiếp cũng đều không có quyền được lựa chọn. Khi hài nhi sa chân rơi xuống địa ngục giống như1một cơn ác mộng vậy, hài nhi cũng chưa từng nghĩ đến sẽ cầu xin một ai, khi hài nhi vô số lần cận kề cái chết, khi hài nhi cho rằng bản thân sắp chết thì hài nhi luôn luôn nhìn thấy ánh mắt nuông chiều của mẫu hậu trên bầu trên xanh thẳm bao la, dịu dàng mà cũng kiên định, nuông chiều mà bao dung. Ánh8mắt ấy giống như đang muốn nói với hài nhi rằng bất luận hài nhi ở đâu, biến thành người như thế nào, mẫu hậu đều yêu thương con trước sau như một!”
Vinh thái hậu đau xót nhìn hắn, nước mắt trào ra nơi khoé mắt, bà bi thương mà nắm chặt lấy vạt áo trước lồng ngực.
“Phụ hoàng nói, hi sinh cuộc đời của một mình hài nhi2nhưng lại có thể bảo vệ được đất nước của chúng ta. Cho nên chỉ cần con bảo vệ được đất nước thì chính là đã bảo vệ được phụ hoàng và mẫu hậu, bảo vệ được hoàng huynh và hoàng muội, lại còn bảo vệ được hàng ngàn hàng vạn gia đình tại nước Sở.”
“Vì lẽ đó, hài nhi chưa từng mở miệng cầu xin, lại càng chưa4từng oán trách, một lòng một dạ mà chấp nhận. Hài nhi thầm hạ quyết tâm bảo vệ quốc gia cho đến hơi thở cuối cùng, ngay cả đến việc cưới vợ, sinh con cũng đều tuỳ hoàng huynh an bài. Nhưng hôm nay, hài nhi cầu xin mẫu hậu tác thành, nếu như hắn hiện nằm trong tay mẫu hậu thì xin mẫu hậu hãy từ bi, tác thành cho hài nhi. Còn nếu hắn không nằm trong tay mẫu hậu thì cũng xin mẫu hậu hãy từ bi tha cho hắn, tác thành cho hài nhi.”
Một tay Vinh thái hậu túm lấy vạt áo trước ngực, tay còn lại thì che miệng khóc không thành tiếng, đau khổ cũng không thành tiếng. Đứa trẻ này… vậy mà lại cầu xin bà như vậy, đây là lần đầu tiên mà cũng có thể là lần cuối cùng hắn làm vậy, trái tim bà như bị cắt đi từng thớ.
Sở Hồng nhìn Sở Tuyệt đến sững sờ.
Ngay cả Trác ma ma đang đứng một bên cũng đong đầy cảm xúc xúc động nhìn về phía Sở Tuyệt.
Sở Tuyệt trịnh trọng quay sang khấu đầu phục bái Sở Hồng, trịnh trọng cầu xin: “Thỉnh cầu hoàng huynh tác thành, ban hắn cho thần đệ.”
Trong giây phút này, Sở Hồng không cách nào mở lời, thay vì nói là kinh ngạc chi bằng nói rằng là chấn kinh.
…
Cùng lúc đó, trong một căn nhà của người dân nằm tại ngoại thành, Lam Vân đang thoải mái bước ra từ phòng tắm khi vừa tắm nước nóng xong.
Pháp Không cùng với bốn bóng đen có diện mạo khác nhau bên trong đại sảnh trông thấy nàng đều đồng loạt cung kính đứng dậy: “Công chúa…”
Lam Vân khoát tay, mọi người đều im bặt mà lui về đứng sang một bên.
Lam Vân ngồi xuống ghế chủ vị, nhận lấy ly nước còn nóng do Pháp Không dâng lên. Nàng cầm bằng hai tay cố đón lấy hơi ấm toả ra từ ly nước.
“Công chúa, thuộc hạ không hiểu tại sao người lại để lộ ra sơ hở trước mặt bốn tên kia, làm vậy không phải rất dễ khiến người ta nảy sinh nghi ngờ hay sao?” Pháp Không nói ra nỗi nghi hoặc khó hiểu trong lòng mình.
“Bọn họ đối với ta, hữu dụng.” Dụng người, quy tắc đầu tiên là phải lấy được lòng tin, đây chính là điểm cơ bản và quan trọng nhất.
“Nhưng…” Mấy người bọn họ đều không hiểu, nhưng lại không dám hỏi thêm nữa.
Lam Vân thản nhiên nhìn sang Pháp Không nói: “Tiểu Đào Tử, người cũng nghi hoặc không hiểu sao?”
Pháp Không trầm mặc trong phút chốc, rồi cung kính đáp: “Thuộc hạ tuy là không hiểu lắm, nhưng thuộc hạ nghĩ công chúa làm như vậy ắt có nguyên nhân riêng, do đám thuộc hạ nhìn không thấu.”
Lam Vân liếc mắt nhìn ông, cực kì hứng thú nói: “Tiểu Đào Tử, ngươi có phát hiện ra chăng? Bây giờ, ngươi rất có lòng sùng bái với bản công chúa, hơn nữa dường như còn là sự mù quáng, trong lòng ngươi, liệu bản công chúa có thần thánh vĩ đại bất phàm như vậy không?”
Pháp Không sa sầm nhìn lại nàng, không thốt lên lời.
Lam Vân nhẹ cười: “Được rồi, các ngươi cũng đừng quấn quýt hết cả lên thế. Tuy rằng nhìn theo góc độ của các ngươi thì bản công chúa có vẻ có chút tự phụ. Có điều, bản công chúa vẫn cần nói câu đó, đại khái phương hướng đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay bản công chúa, sự việc đã thành công được một nửa rồi.” Chỉ cần tìm ra rồi nắm được phương hướng đầu mối, cứ cho là tình tiết có biến động ra sao chăng nữa thì vốn dĩ cũng sẽ không có bất kì tổn hại nào.
“Rõ.” Bốn người họ đồng loạt cung kính đáp.
“Đúng rồi, tỷ đệ nhà La Thị thế nào rồi?”
Nghe thấy công chúa hỏi đến vấn đề này, Ám Ảnh là một vị trung niên lỗ mãng khẽ ho lên một tiếng, hồi bẩm: “Đám người của Vinh Định Ngạn đem tỷ đệ La Thị đến một cái sân khác, điểm mê tình hương, để họ… dâm loạn.” Mặc dù thủ đoạn của bọn họ có hơi bẩn thỉu, có điều quả thực hữu dụng. Công chúa không phải cũng để bọn họ lẻn vào phòng của Cửu công chúa điểm mê tình hương sao?
Lông mày Lam Vân nhướng lên, vị Vinh tiểu “tai họa” thế mà lại dùng thủ đoạn này? Chuyện ấy chỉ có thể nói rõ một điều rằng, trong lòng hắn đã oán hận tỷ đệ La Thị đến cực điểm, nếu không thì hắn cũng chẳng dùng đến thủ đoạn tàn độc, ti tiện vô liêm sỉ này được.
Có điều, nàng cũng không phân cao thấp, Sở Cửu Nhi không phải là bị nàng đổ thêm dầu vào lửa khiến cho nàng ta và Dã Lang xích lại gần nhau hay sao?
“Nói như vậy thì cũng không biết kết quả của bọn họ ra sao ư?” Một bóng đen khác thân mặc hắc hành y thấp giọng hỏi.
Lam Vân đứng dậy bước đến trước bàn sách, động tác đặt bút vào nghiên mực của nàng bỗng dưng khựng lại đôi chút bởi vì câu hỏi ấy, sau đó nàng khẽ khàng mỉm cười đáp: “Kết quả không thể có điều bất trắc đâu.”
“Thuộc hạ không hiểu, vì sao công chúa chỉ để thuộc hạ điểm chút ít mê tình hương vào phòng của Sở Cửu Nhi mà đã có thể nghĩ chắc chắn tên Dã Lang nhất định sẽ bước vào? Hơn nữa còn không bị nhiễm mê tình hương?”
Lam Vân thuận tay trải thẳng mảnh giấy ra, nàng vừa đề bút viết xuống bốn chữ mở đầu “phụ hoàng đại nhân”, vừa nhàn nhạt lên tiếng:
“Hảo vũ tri thì tiết
Đương xuân mãi phát sinh
Tuỳ phong tiềm nhập dạ
Nhuận vật tế vô thanh.”*
(*) Thuộc tác phẩm “Xuân dạ hỉ vũ” của Đỗ Phủ. Bản dịch của Nguyễn Minh:
“Mưa lành cũng biết lựa lòng trời
Nhằm lúc xuân về nước mới rơi
Đêm tối âm thầm theo gió tới
Thấm nhuần vạn vật lặng không lời.
Mọi người khẽ ngước mắt quan sát nàng.
“Bản công chúa thích những vần thơ này nhất. Tuy khúc thơ tả về cảnh đêm mưa xuân nhưng theo ta thấy, những vần thơ này lại có thể khái quát thành một câu khác, tiềm mưu vu vô hình*.”
(*) Tiềm mưu vu vô hình: biến âm mưu trở nên vô hình, không để người khác phát hiện được.
Pháp Không trầm tư trong chốc lát, trong lòng có vẻ đã ngộ ra, tuy vậy vẫn có điểm nhìn không thấu, chỉ đành nhìn nàng chằm chằm.
“Vinh thái hậu luôn luôn tập trung suy nghĩ về chuyện làm sao để thay đổi vận mệnh phải đi hoà thân của Cửu công chúa, thế nhưng tại sao bà ta chưa từng thực sự ra tay? Bởi vì bà ta đã bước đến điểm giới hạn.”
Lam Vân lấy mảnh giấy có viết bốn chữ “phụ hoàng đại nhân” trên đầu, sau đó vẽ lên trên đó một vòng tròn phía dưới trang giấy: “Vinh thái hậu cao cao tại thượng, nhưng lại bị giới hạn trong vòng tròn này, biết vì sao không?”
Mọi người lắc đầu, chỉ có Pháp Không là mắt sáng lên rồi nói: “Phụ nữ không được can dự chuyện triều chính.” Cứ cho là Vinh thái hậu là nương ruột của hoàng đế nước Sở đi chăng nữa, thì bà ta cũng không dám trở mặt với Sở Hồng. Chính vì thế, bà ta không dám ra tay, chỉ có thể ở trong tối đổ thêm dầu vào lửa nhằm thăm dò thái độ của Sở Hồng và mật thám của hắn.
Lam Vân nhìn ông với ánh mắt tán thưởng, khoé miệng Pháp Không tức khắc nhếch lên. Sự biểu dương này và thân phận của ông quá không hợp rồi, quả thật là đã xem ông như một đứa nhóc, nhưng mà ông cũng đã từng tuổi này, Vô Ưu công chúa cũng không kính lão quá rồi đó!
“Vinh thái hậu lựa chọn La gia là người chịu trận đầu tiên, mục đích của bà ta vốn thực sự không phải chỉ là trông mong vào La Nhã Nhi. Nàng ta có tà tâm nhưng lại không có khả năng. Bà ta thông qua La Nhã Nhi thứ nhất là để thăm dò thái độ của Sở Hồng, thứ hai là muốn truyền tải thông điệp đến người thực sự có năng lực, nhưng tại sao bà ta lại không trực tiếp ra lệnh cho Vinh gia?”
Nghe nàng nhắc đến điểm này, mọi người đều thông suốt: “Bởi vì Vinh thái hậu đề phòng Sở Hồng lật mặt, không thể để Vinh gia mạo hiểm phen này.”
Lam Vân gật đầu, cánh môi mang theo ý cười nói: “Tứ bá Kinh thành này có thể nói là đại diện cho từng gia tộc, nhưng về một mặt ý nghĩa nào đó lại dường như không phải như vậy. Tất thảy có chăng cũng chỉ là một chấp niệm, bản thân của sự tồn tại của bốn người họ là vũ khí bí mật vì gia tộc mà hợp thành. Xấc láo, xa xỉ, hoang dâm, phóng túng, không từ điều xấu nào, nhìn thì có vẻ chôn vùi tổ tông gia tộc, thực ra thì lại là đại biểu của sự thu nạp những điều xấu.”
“Nếu nói như vậy, nếu như Sở đế trở mặt thì bốn người này có thể bị đẩy ra làm bia đỡ đạn?”
“Có thể thấy, bốn người này không hề giống những kẻ ngu xuẩn, há có thể không quan tâm đến nguy hiểm của bản thân chăng?”
“Xem ra, vị Vinh thái hậu này cũng là một kẻ lòng dạ nham hiểm, cứ cho là bà ta không bận tâm đến Sở Nghị và Nhiếp Trường Viễn thì hai vị Vinh – Vương đúng là…”
“Sai.” Lam Vân lạnh nhạt lên tiếng.
Các vị Ám Ảnh đều đưa mắt nhìn nhau, có điều lấy làm lạ. Sai? Sai chỗ nào?
“Vinh thái hậu không phải đang ra lệnh cho bọn họ mà là đang thỉnh cầu bọn họ giúp sức, bởi vì bà ta biết, chỉ có bọn họ ra tay thì kết quả mới có thể biến chuyện to thành chuyện nhỏ. Bởi vì sự thành rồi sẽ có tác động rất lớn, Sở Hồng dù có lửa giận ngút trời thì cũng sẽ phải cân nhắc đến vấn đề thực tại.” Lam Vân thờ ơ nói tiếp.
“Cái gì?” Mấy người họ đều trố mắt đứng nhìn người đang viết thư nhà một cách khoan thai tự tại kia.
Lam Vân chấp bút viết: người thông minh tuyệt đỉnh vốn không phải chỉ dùng để đạt được công danh thế tục trong một lần. Quyền, pháp, đạo, đức trên thế gian cũng chỉ là trò chơi khiêu chiến mà thôi. Chỉ có điều, con đường mỗi người lựa chọn không giống nhau.
Thần sắc Pháp Không có phần kinh ngạc, điều này có thể hiện cho việc công chúa rất thích bốn người này hay không đây? Cho nên mới để lộ bản chất trước mặt bốn người bọn họ?
Lam Vân hạ xuống nét bút cuối cùng, sau đó cầm bức thư lên thổi cho khô mực, rồi lại lạnh nhạt nói: “Về phần Dã Lang, hắn đã động lòng với Sở Cửu Nhi rồi. Kể từ thời khắc hắn vì Sở Cửu Nhi mà hạ thấp tự trọng của bản thân cầu xin bản công chúa thì đã có thể nhận thấy được tình cảm thật của hắn. Hắn thậm chí còn mong Sở Cửu Nhi được hạnh phúc hơn cả Vinh thái hậu nữa. Nhưng mà chuyện hoà thân đối với Sở Cửu Nhi, bản thân việc hoà thân chính là lợi ích, hơn nữa ngày sau còn là khởi nguyên của đau khổ, nói gì đến hạnh phúc?”
“Các ngươi nhớ kĩ câu nói này, đứng trước hai chữ quyền thế, phàm là người có tư cách để nói chuyện thì tuyệt đối không thể là kẻ vô dụng. Hơn nữa, những kẻ nhìn thì có vẻ không chút liên can nhưng thật ra lại là bổ sung, tạo điều kiện cho nhau, rắm rối phức tạp.”
Một trong số những tên bóng đen cau mày: “Suy nghĩ của công chúa là Dã Lang thực ra cũng đang đợi thời cơ?”
“Ra là như vậy.” Pháp Không bất ngờ ngộ ra.
Trông thấy ông nghiệm ra rồi, trong lòng Lam Vân không khỏi có chút hài lòng, đem bức thư đã khô nhét vào phong bao, rồi lại niêm phong bằng nến.
“Dã Lang kia nếu trong lòng đã có ý làm loạn, vậy thì tại sao công chúa còn mở đường để thuộc hạ lẻn vào phòng của Sở Cửu Nhi điểm mê tình… A, thuộc hạ hiểu rồi.” Ám Ảnh hoá trang tiểu đồng kinh ngạc reo lên, sau đó không ngừng nhìn về phía Lam Vân nói với sự vẻ vui mừng đầy khuất phục: “Thuộc hạ phục sát đất.” Nếu như thế thì Dã Lang sẽ có đường lui tốt nhất, đó là đổ hết mọi chuyện lên đầu tứ bá.
Dã Lang là tướng quân tiên phong, là một trong những đại tướng đắc lực nhất của Sở Tuyệt nên Sở Hồng sẽ không giết chết hắn. Nhưng cũng không thể khinh thường giá trị của hắn được, cộng với việc Dã Lang lại dám làm như thế này, hiển nhiên cũng đã sẽ suy xét đến Sở Tuyệt, điều này nói rõ Sở Tuyệt thực ra cũng tán đồng.
Nếu như vậy thì đến lúc đó, Sở Hồng căn bản không thể làm gì được Dã Lang. Cứ cho là Sở Hồng đổ hết trách nhiệm lên đầu bốn kẻ gây họa kia thì cũng không cách nào thay đổi được cục diện mà Dã Lang đã xáo trộn. Dã Lang có ý muốn cưới Cửu công chúa, há có thể trơ mắt đứng nhìn Sở Cửu Nhi đến nước Chu hoà thân sao?
Công chúa thực là quá lợi hại, không mất một binh một tốt nào mà đã có thể lấy địch tấn công địch, thế trận hỗn loạn.
Lam Vân mỉm cười, đưa cho Pháp Không bức thư nhà đã được viết xong: “Lúc thời điểm thích hợp, thêm dầu vào lửa, làm ít mà công to. Tuy là thành quả đến chậm, nhưng lại có thể thấm nhuần vạn vật lặng không lời, không phải sao?” Vận dụng trí tuệ vào những thứ người khác không hề biết, còn những thứ người khác không biết vận dụng lại có thể để ta sử dụng. Tiềm mưu vu vô hình, thường thắng mà không cần tranh đấu, tổn phí chính là tinh hoa của Quỷ Cốc Tử.
Vì lẽ ấy mà người sùng bái ông khá ít, không phải không ai hiểu ông mà là vì không ai có thể thực sự làm được giống như ông đã làm. Lấy trời đất là một ván cờ, vạn vật là những quân cờ vẫy vùng ngang dọc. Cái gọi là lưu tiếng thơm thiên cổ, danh truyền trăm đời, đối với ông mà nói vốn không phải thứ mà ông theo đuổi. Thứ ông theo đuổi là trời đất đều hư vô, vạn vật đều mù mịt, thế mà lại chỉ có ông tự phụ dùng ánh mắt lạnh lùng, bàng quan mà nhìn.
“Kể từ khi giữa trời và đất có hợp li, có bắt đầu và kết thúc, vạn vật vạn sự bắt buộc phải có vết nứt, vấn đề không thể không nghiên cứu tường tận. Muốn nghiên cứu được vấn đề này, thì phải dùng phương pháp tách – nhập, người có thể dùng được cách này thì chính là thánh nhân. Thánh nhân là sứ giả của đất trời. Khi thói đời không cần ngăn chặn thì phải ẩn cư thật kĩ, để chờ đợi thời cơ; lúc thói đời có thể chống lại, có thể hợp tác với bề trên, có thể đôn đốc bề dưới, có thể dựa vào, có thể tuân theo, như vậy thì đã trở thành thần hộ vệ của đất trời.*”
(*) Câu nói của Quỷ Cốc Tử.
Nhìn xem, thần tượng mà nàng sùng kính, đây là kiểu tự tin như thế nào đây?
“Nhưng mà, ngộ nhỡ tứ bá kia đẩy công chúa ra thì phải làm sao?” Công chúa đã nói rằng bọn họ thông minh tuyệt đỉnh, mà bọn họ lại biết công chúa có điểm bất thường, vậy thì có thể hoài nghi công chúa hay không?
Lam Vân lại ngồi xuống chiếc ghế mềm, đón lấy ly nước Ám Ảnh vừa thay cho nàng rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, bình thản mà kiên định đáp: “Bọn họ sẽ không đâu.”
Pháp Không trông thấy thần sắc của nàng như vậy, bèn nhớ lại sự tín nhiệm của công chúa với Mộc Vũ khi trước, ông nói: “Thuộc hạ không hiểu, công chúa rốt cục có nguyên do thế nào mà lại tin tưởng bọn họ sẽ không làm thế?”