Vì để giảm bớt áp lực trong lòng cùng sự hoảng loạn như có như không kia, Sở Tuyệt mở miệng phá vỡ sự yên lặng, thấp giọng nói: “Ta… Ngày mai, ta phải lên đường ra biên quan.”
Lam Vân bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên, kéo lên một đường cong như có như không.
“Ngươi vẫn chưa trả1lời câu hỏi của ta.”
Những ngày qua, Sở Tuyệt sợ nhất là Lam Vân tiếp tục truy hỏi vấn đề này, bởi vì chỉ có vấn đề này là hắn không cách nào trả lời được.
“Nếu như ta để ngươi lựa chọn giữa ta và trách nhiệm trên vai ngươi, ngươi sẽ chọn cái nào?” Giọng nói thanh thoát, dịu dàng mà8lại có sức lay động lòng người, nhưng lại dường như mang theo một chút lạnh lẽo.
Sở Tuyệt nhìn Lam Vân, trong ánh mắt có cả sự mất bình tĩnh, hoảng loạn, day dứt, do dự và chần chừ.
“Tuy rằng trong mắt ngươi, ta đã nhìn thấy đáp án, nhưng, ta vẫn muốn chính tai nghe ngươi nói ra.”
“Như vậy, không tốt2sao? Không phải ngươi từng nói, ngươi thích cuộc sống có thể tùy ý ngông cuồng sao, chỉ cần…” Sở Tuyệt khó khăn lên tiếng.
Ánh mắt Lam Vân nhàn nhạt di chuyển từ gương mặt hắn sang tượng Phật phía sau lưng hắn.
Sở Tuyệt nhìn theo ánh mắt của Lam Vân, cổ họng đau nhức, ánh mắt nóng rực: “Nếu như ngươi4đã bằng lòng hỏi ta vấn đề này, thì tại sao lại không chịu ở bên ta chứ?”
“Ta vốn không thuộc về nơi này.” Lam Vân nhàn nhạt lên tiếng.
“Ta bằng lòng cùng ngươi rời đi, nhưng mà…” Sở Tuyệt nhìn chằm chằm Lam Vân, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà bây giờ thì không thể, tuy nhiên ta có thể hứa với ngươi, sẽ có một ngày ta theo ngươi rời xa nơi đây, đi đến nơi mà ngươi muốn đến.”
Khóe môi Lam Vân kéo lên thành một nụ cười nhạt vô cùng: “Nhưng đáp án mà ta muốn nghe không phải là như vậy, ngươi hiểu mà.”
Đầu mày Sở Tuyệt nhíu chặt lại với nhau, ánh mắt đau khổ nhìn Lam Vân: “Ta không hiểu.” Lam Vân và trách nhiệm trên người không có xung đột gì. Tại sao Lam Vân lại cố chấp muốn nghe lời hứa của hắn đến như vậy? Là bởi vì Lam Vân không yêu người khác, cho nên thực ra vẫn không tin tưởng vào tình cảm mà hắn dành cho mình có thể khiến hắn bằng lòng buông bỏ tất cả mọi thứ sao?
“Ngươi nói ngươi yêu ta, bất kể ta là ai, ta mê man đồng thời cũng có chút rung động, nên đột nhiên rất tò mò. Tình cảm mà ngươi xem trọng như vậy có điểm tận cùng hay không? Có phải là vô biên vô tận giống như lời ngươi nói hay không?”
Lam Vân bình thản cười, tiếp tục nói: “Cho nên, ta muốn biết, nếu như ta muốn ngươi rời đi cùng ta, ngươi có bằng lòng vứt bỏ trách nhiệm trên người và sự cố chấp trong lòng ngươi, không chút do dự mà nói với ta, giữa trời đất này, thứ mà ngươi muốn thật sự chỉ có mình ta, trong thế giới của ngươi, cũng chỉ có ta hay không mà thôi.”
“Nhưng ngươi và trách nhiệm trên người ta không có xung đột gì, thậm chí, trách nhiệm ấy còn có thể bảo vệ ngươi tốt hơn, cho ngươi một cuộc sống mà ngươi muốn.” Gương mặt Sở Tuyệt lạnh lẽo vô cùng, còn trong lòng thì rối như tơ vò.
Dường như không nhìn thấy sự phức tạp nơi đáy mắt hắn, Lam Vân nhìn hắn chằm chằm: “Nếu như ta nói ta không cần thì sao?”
Sở Tuyệt á khẩu không nói nên lời, ngơ ngác nhìn Lam Vân.
Hai người im lặng, bầu không khí trong Phật đường có chút đông cứng lại. Nhưng không lâu sau, Lam Vân khẽ mỉm cười: “Được rồi, không dây dưa vấn đề này với ngươi nữa. Sắc trời cũng không còn sớm, ngươi quay về đi, sáng sớm mai còn phải lên đường.”
Sở Tuyệt phức tạp nhìn Lam Vân. Hắn có thể vì Lam Vân mà bất chấp tất cả, chỉ cần Lam Vân ở lại bên cạnh Sở Tuyệt hắn, hắn có thể hiểu được ý của Lam Vân khi muốn hắn buông bỏ lời hứa và chấp niệm, nhưng hắn lại không thể hiểu Lam Vân đang có ý đồ gì.
“Lam Vân, nếu như hoàng huynh làm tổn thương ngươi, nước Sở không có chỗ cho ngươi dung thân, ta nhất định sẽ buông bỏ mọi thứ mang ngươi đi. Nhưng… bây giờ hoàng huynh sẽ không làm khó ngươi, đưa mắt nhìn cả Kinh thành, không, cả nước Sở, không ai dám làm hại ngươi, ngươi muốn sống cuộc sống như thế nào cũng được. Như vậy… vì sao còn phải vướng mắc với một vấn đề vốn không tồn tại chứ?” Hắn thực là không thể hiểu nổi.
Lam Vân nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Ta chỉ có chút tò mò, ngươi có lừa ta không?”
Sở Tuyệt ngây người: “Cái gì?”
Lam Vân bất đắc dĩ khoanh hai tay lại: “Cố ý làm khó ngươi thôi, dù sao thì…” Đồng thời lại giơ tay chỉ từ đầu đến chân hắn, giọng điệu như có chút chán nản: “Bởi vì dáng vẻ của ngươi thực là không giống người sẽ bằng lòng vì ta mà buông bỏ tất cả mọi thứ đến như vậy.”
Sở Tuyệt nửa tin nửa ngờ nhìn Lam Vân: “Cho nên, ngươi mới thăm dò ta?”
Lam Vân gật đầu: “Ừ, muốn thử xem ngươi có phải là làm được mới nói hay không.”
Không biết vì sao, nghe hắn nói như vậy, trong lòng Sở Tuyệt không thể nhẹ nhõm nổi.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ ngưng trọng của hắn, Lam Vân cười nhạt: “Sự thực chứng minh, ngươi không phải là đang dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ ta, lừa gạt ta.”
“Cho nên… cho nên ngươi đồng ý ở lại bên cạnh ta?” Sở Tuyệt cẩn thận từng li từng tí cố gắng kiềm chế giọng nói kích động của mình mà hỏi.
Lam Vân quay đầu nhìn hắn, một hồi lâu không lên tiếng.
Ánh mắt Sở Tuyệt có chút tối lại, nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Những lời đã nói với ngươi đều là thật lòng, tuyệt đối không phải là lừa gạt.”
“Ta biết.”
“Vậy… vậy ngươi có giận ta khi nãy không thể cho ngươi một câu trả lời vừa ý không?” Những ngày qua, hắn vẫn đang nghĩ, nếu như thật sự có một ngày như vậy, Lam Vân và trách nhiệm hắn đang mang trên người chỉ có thể chọn một, hắn sẽ lựa chọn như thế nào? Hắn không biết, nhưng hắn hiểu rõ, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó. Nếu như thật sự có ngày đó, hắn nhất định sẽ không bỏ rơi Lam Vân.
Lam Vân lắc đầu: “Không, nhìn từ một góc độ khác, ngươi là một người rất có trách nhiệm.”
Sắc mặt Sở Tuyệt lúc này mới dịu dàng trở lại, kèm theo đó là lộ ra một chút ý cười. Lam Vân tuyệt đối không biết, bởi vì có hắn mà Sở Tuyệt mới thấy cảm kích trách nhiệm mà bản thân đang mang. Bởi chính vì trách nhiệm này, hắn mới có thể có năng lực bảo vệ hắn, khiến hắn sống một cuộc sống mà hắn muốn, không để cho hắn sống như một cái cây không biết điều gì cả.
“Lam Vân, lần này ta đi, e là trở về sẽ không nhanh như vậy nữa. Ta không ở Kinh thành, ngươi… có muốn cùng ta đi Đồng Quan?” Hắn không ở Kinh thành, hắn lo là tâm tư của hoàng huynh với Lam Vân lại bùng cháy trở lại.
Lam Vân lắc đầu: “Biên quan vắng vẻ, không so được với sự phồn hoa nơi Kinh thành, hơn nữa con đường dài đằng đẵng, lộ trình quá xa, hơn nữa… Nói không chừng sẽ xảy ra chiến tranh với nước Chu, sức ta trói gà không chặt, chạy đến biên quan, không phải là tự đi tìm khổ sao?”
“Ngươi nói cũng đúng.” Sở Tuyệt đồng ý nói. Nhưng Lam Vân vốn không có cảm tình gì với hắn, lỡ như bị hoàng huynh làm cảm động thì sao?
“Lam Vân.”
Đối với việc hắn trịnh trọng lên tiếng, Lam Vân có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
Sở Tuyệt đi lại gần Lam Vân, hai mắt nồng nhiệt nhìn hắn chằm chằm: “Đừng thích hoàng huynh.” Chỉ cần hắn không thích hoàng huynh, hoàng huynh nhất định sẽ không làm tổn thương hắn, điểm này Sở Tuyệt rất tự tin, hơn nữa Pháp Không đại sư võ nghệ cao cường, nhất định có thể bảo vệ hắn.
Lam Vân không lên tiếng.
“Vậy… Hoàng huynh nhất định sẽ không toàn tâm toàn ý với ngươi đâu, đương nhiên, ta chỉ nhắc nhở ngươi, ta cũng không phải muốn ép ngươi làm…” Chữ “chuyện” bị ngăn lại trong miệng, Sở Tuyệt cũng ngây người.
Lam Vân nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc này, thời gian dường như ngừng lại.
Sự ấm áp trên môi khiến máu trong người Sở Tuyệt như chảy ngược lại. Hắn không dám nhúc nhích, cũng không nhúc nhích được, bởi vì nhịp tim gấp gáp khiến não hắn trở nên mơ hồ, tuấn nhan lạnh lùng như băng tuyết giờ như gặp phải lửa, trong khoảnh khắc liền trở thành mặt đỏ tai hồng.