Sở Hồng híp mắt lại, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Sơ Nguyệt bằng ánh mắt thâm độc tàn nhẫn đến thấu xương. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi, dám, lừa, gạt, trẫm.”
“Không, không, hoàng thượng, không phải như thế, không phải…” Bạch Sơ Nguyệt hoảng sợ lắc đầu. Nàng không nói được gì ngoài câu không phải.
Lam Vân lạnh nhạt thở1dài, Bạch Sơ Nguyệt không sai khi dùng tất cả tâm tư để thay đổi số phận của mình, mà nàng ta sai ở chỗ đã dùng không đúng cách. Sở dĩ Bạch Sơ Nguyệt dám to gan như vậy, là vì nàng quá tự tin, không biết cái gọi là hiệu ứng cánh bướm *.
(*) Hiệu ứng cánh bướm: là một cụm8từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề2cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.
“Tiểu tăng đã nói những thứ nên nói, cũng đã nói những thứ không nên nói, còn lại phải do tự bệ hạ định đoạt. Tiểu tăng xin cáo từ.” Lam Vân hờ hững hành lễ, sau đó quay lưng rời đi.
Ở thế giới này, được làm vua thua làm giặc, mặc kệ4thắng hay thua đều phải tự chịu trách nhiệm.
Lam Vân không quan tâm vận mệnh kiếp trước của Bạch Sơ Nguyệt như thế nào, bởi nếu nàng đã có thể mở mắt ra trên thế giới này, há chẳng phải đây là một sự thay đổi về mặt ý nghĩa nào đó?
Mặc kệ ra sao, Sở Hồng nhất định sẽ không buông tha Bạch Sơ Nguyệt. Có lẽ… nàng có thể mượn kết cục của Bạch Sơ Nguyệt để trải đường cho mình.
Bây giờ, Sở Hồng chỉ muốn biết người phụ nữ này đã làm những chuyện gì ảnh hưởng đến đại nghiệp giang sơn của hắn, vì thế chẳng có lòng dạ để ý đến Lam Vân, cũng mặc nàng rời đi.
Suy xét đến việc phụ thân của Bạch Sơ Nguyệt là sứ thần đi sứ nước Chu vẫn chưa về Kinh, nên Sở Hồng không hề vội vã ban cái chết cho Bạch Sơ Nguyệt mà chỉ giam lỏng nàng ở tẩm cung, còn cho người canh giữ. Đợi sau khi Bạch đại nhân trở lại Kinh thành, hắn sẽ xử lý sau cũng không muộn.
Thế nên, ngoài Lam Vân và những người bên cạnh Sở Hồng ra, không ai biết Nhất phẩm Hiền phi nhận được vinh sủng nổi bật trong hậu cung đã bị giam lỏng. Người trong hậu cung còn đang suy đoán rằng, có phải Hiền phi đã hoài long thai hay không, vì thế hoàng thượng mới hạ chỉ không cho phép bất cứ ai đến làm phiền.
Một chút hơi lạnh cuối cùng của mùa đông cũng lặng lẽ tan biến, ánh mặt trời ấm áp, làn gió dịu lại, nước cũng trong xanh.
Vào trung tuần* tháng hai, sứ thần đi sứ nước Chu đã quay lại Kinh thành, không những thế còn trở về cùng với thái tử điện hạ của nước Chu. Hắn không mang đội danh dự, nhưng lại dẫn theo năm trăm kỵ binh tinh nhuệ cùng một bức thư do chính hoàng đế nước Chu tự tay viết.
(*) Trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.
Kết quả vượt ngoài dự đoán này đã làm Kinh thành nước Sở gợn lên ngàn lớp sóng, cũng khiến tất cả mọi người đều sửng sốt khó hiểu!
Tuy nước Sở cầu thân với nước Chu trước, và cũng là nước Sở chủ động mưu cầu hòa bình với nước Chu, đồng thời thể hiện đầy đủ lòng thành, nhưng tận sâu bên trong, từ quân thần đến dân chúng của nước Sở đều tự cho mình cao hơn người khác một bậc, chẳng thèm để mắt đến bại tướng nước Chu.
Sở Hồng nhượng bộ đồng ý hủy hôn ước, tùy ý để Vinh thái hậu gả Sở Cửu Nhi cho Dã Lang. Tuy trong lòng hắn biết hành động như vậy là không thỏa đáng, nhưng cũng cho thấy thực chất hắn đã tự phụ rằng nước Chu tuyệt đối sẽ không dám khiêu chiến nước Sở.
Bức thư do hoàng đế nước Chu tự tay viết được thái tử nước Chu đem đến thế mà lại càn rỡ đưa ra ba con đường cho Sở Hồng lựa chọn:
Một, nước Sở phải lấy năm trăm dặm lãnh thổ ở biên cương để bồi thường, hai nước sẽ tiếp tục liên minh hòa bình!
Hai, thái tử nước Chu sẽ đến nước Sở đón Chiêu Bình công chúa về lại nước Chu, hai nước không kết thành đồng minh, cũng không qua lại với nhau nữa.
Ba, tập trung đại quân ở biên ải, nếu nước Sở không đồng ý thì sẽ gây chiến, xảy ra xung đột vũ trang.
Trên Kim Loan đại điện, Sở Hồng ném bộp bức thư xuống đất, tức giận đến sôi máu. Cũng may là thái tử nước Chu không thấy được cảnh này, bởi hắn không tiến vào Kinh thành mà đóng quân ở vùng ngoại ô để đợi hoàng đế nước Sở đưa ra lựa chọn.
Đại thần văn võ của nước Sở hết sức ngạc nhiên, cũng vô cùng khó hiểu tại sao thái độ của nước Chu lại bỗng nhiên ngang ngạnh như vậy!
Không đề cập đến yêu cầu đầu tiên cũng được, rõ ràng là lòng tham không đáy mà, đồng ý được mới lạ đó?
Nói về điều thứ hai đi, công chúa nước Chu đã gả đến làm Chiến vương phi ở nước Sở, há có đạo lý lại đón trở về? Bọn họ coi nước Sở là nơi nào? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Nếu thật sự để họ đón về, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao? Mặt mũi của Chiến vương để đâu đây?
Còn về điều thứ ba, đây mới là nguyên nhân khiến họ không thể hiểu nổi. Xem thái độ của nước Chu thì dường như chỉ muốn đánh một trận với nước Sở?
Trong ngự thư phòng, sau khi Tĩnh vương và nhóm đại thần vừa rời đi, sắc mặc của Sở Hồng lập tức trở nên ngưng trọng. Hắn nhìn bản đồ hành quân trên bàn, lãnh thổ năm trăm dặm, nước Chu quả thật đang mộng tưởng hão huyền.
Lẽ nào Thất đệ lo lắng là đúng, tên cáo già của nước Chu thật sự có chiêu khác? Đến bây giờ mới tung ra?
Nhưng mà, Bạch Sơ Nguyệt… vừa nghĩ đến Bạch Sơ Nguyệt, sắc mặt Sở Hồng lập tức hung ác vô cùng.
“Người đâu…”
…
Phản ứng của nước Chu không chỉ vượt quá dự đoán của toàn bộ người dân nước Sở, mà còn vượt ngoài dự đoán của Chu Lam Nhi.
“Công chúa, Tần thị vệ đã trở lại…” Tiểu Đậu chạy vọt vào. Sự chín chắn mà khó khăn lắm nàng mới giữ được trong mấy ngày hoàn toàn biến mất, chỉ kém mỗi hành động nhảy cẫng lên mà thôi.
Nàng chạy vào phòng khách như một cơn gió, vừa khóc vừa cười nói với Chu Lam Nhi lại đang ngồi ngẩn người ở đó: “Công chúa, thái tử điện hạ đã đến thật rồi, đến thật rồi. Ngài ấy đang ở ngoại thành, thái tử điện hạ đến đón chúng ta trở về rồi.”
“Thật sao?” Kim cô cô kinh ngạc cùng kích động, mở to mắt nhìn Tần Hằng đang bước vào.
Không đợi Tần Hằng lên tiếng, Tiểu Đậu đã xúc động cướp lời: “Vô cùng chính xác, bên ngoài đều đang đồn đại xôn xao, người của toàn bộ Kinh thành đều biết cả rồi. Huhu, công chúa ơi, thái tử điện hạ thật sự đến đón chúng ta rồi, huhu…”
Kim cô cô nhíu mày nhìn Tiểu Đậu mới chín chắn được mấy ngày đã quên mất điềm tĩnh, nhưng bây giờ bà cũng không lòng dạ nào tính toán với nàng, chỉ hồi hộp nhìn Tần Hằng: “Tần… Tần tướng quân, thật sao?”
Chu Lam Nhi cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt chờ mong, hồi hộp, cùng khát vọng.
Tần Hằng nhìn nàng, sau đó gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, lúc nãy thuộc hạ đã đến gặp thái tử điện hạ, hoàng thượng bảo thái tử đến đây đón công chúa trở lại nước Chu.”
Nghe được tin này, các nô tài và tỳ nữ đang quỳ dưới đất vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, xúc động không nói nên lời, chỉ biết dập đầu với Chu Lam Nhi: “Chúc mừng công chúa, chúc mừng công chúa…”
Trong nháy mắt, Chu Lam Nhi đã lệ rơi đầy gương mặt. Chờ mây tan để thấy trăng sáng, mây tan thấy trăng sáng… vẫn chưa đợi đến năm năm, mười năm, không để nàng đợi quá lâu, nàng đã đợi được rồi.
Thấy công chúa nước mắt đầm đìa, Tiểu Đậu cũng nức nở không thành tiếng.
Nhìn thấy nước mắt của Chu Lam Nhi, Tần Hằng cũng mỉm cười, nhưng viền mắt của hắn lại ẩm ướt. Tuy hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến hoàng thượng quyết định như vậy, hắn cũng không muốn suy nghĩ sâu xa rằng quyết định này có thể sẽ khiến nước Chu lâm vào khói lửa chiến tranh hay không, bởi giây phút giờ đây, hắn chỉ có vui mừng mà thôi. Cuối cùng, nàng đã không cần phải chịu uất ức nữa, tất cả mọi thứ, vốn dĩ không nên do một nữ tử yếu đuối như nàng gánh vác.
Thấy mọi người đều xúc động rơi lệ, Kim cô cô cũng xúc động theo. Thế nhưng, bà đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?
Tại sao hoàng thượng lại… lại đưa ra quyết định như thế?
…
Cùng lúc đó, ở Thanh Ba Viện, Lam Vân kinh ngạc nhìn Pháp Không: “Chuyện này là thật sao?”
Phát Không gật đầu: “Vô cùng chính xác.”
Lam Vân đứng lên, nhíu chặt mày lại, hành vi của hoàng đế nước Chu thật sự mâu thuẫn. Nếu nói ông ta không muốn liên minh hòa bình với nước Sở, vậy ông ta uống lộn thuốc gì mà đã bắt con gái mình gả đến đây? Bây giờ lại tốn công muốn đưa nàng về?
“Công chúa, tình hình bây giờ có biến, sẽ không…”
Lam Vân vung tay ngăn lại lời nói thầm của Pháp Không, sau đó nghiêm mặt trầm tư trong phút chốc mới thấp giọng bảo: “Cứ yên lặng quan sát thay đổi trước đã.”
Tuy không biết trong lòng hoàng đế nước Chu đang tính toán điều gì? Nhưng với tình hình trước mắt, vị hoàng đế nước Chu này cũng không giống như đang làm bộ, rất có thể sẽ giúp nàng giảm bớt được bước cuối cùng.
Lam Vân lại ngồi xuống ghế, ấn đường của nàng nhíu chặt, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.
Pháp Không không dám lên tiếng quấy rầy, nhưng ông cũng cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu trước sự thay đổi đột ngột như vậy.
Thật lâu sau, Lam Vân mới híp mắt lại, chậm rãi nói: “Sai người làm tốt việc chuẩn bị, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào.”