Phượng Kinh Thiên

Chương 313: Một câu chuyện cười (1)



Đệ Ngũ Chiếu hùng hổ đi vào nơi ở của gia chủ Đệ Ngũ gia. Hắn ta quét mắt nhìn một lượt tất cả mọi người xung quanh, không ai dám nhìn thẳng, tất cả mọi người1đều thấp thỏm cúi đầu, ngay cả những kẻ bàng quan với mọi chuyện cũng né tránh ánh mắt hắn.

Nhìn một đám người vừa tham sống sợ chết vừa có lòng tham vô đáy này, Đệ Ngũ8Chiếu không ngừng cười lạnh trong bụng. Đệ Ngũ Chiếu là một kẻ không từ thủ đoạn, thậm chí có thể nói là việc xấu gì cũng làm, nhưng lại chưa bao giờ muốn phá hoại tổ2nghiệp, bây giờ hắn ta lại rơi vào kết cục thê thảm thế này.

Còn những kẻ này thì sao? Dưới lớp vỏ bọc nghiêm trang đạo mạo bên ngoài là những tâm hồn thối nát còn hơi4cả hắn ta, nhưng bọn họ lại quang minh chính đại phá hoại tổ nghiệp. Nếu con cháu Đệ Ngũ gia không thể nắm vững cơ nghiệp tổ tiên, khiến nó mục nát thối rữa từng chút một, vậy hắn ta còn phải giữ vững ranh giới vừa nực cười vừa đáng buồn kia làm gì nữa?

Cho dù là thối rữa, hắn ta cũng muốn nó phải thối rữa một cách oanh liệt.

Đệ Ngũ Hạo nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt trở nên u ám, thấp giọng nói: “A Chiếu, mọi người đang đợi đệ đấy.”

Khóe môi Đệ Ngũ Chiếu nhếch lên, khuôn mặt cứng rắn toát ra khí thế tà ác khiến người ta không rét mà run.

Hắn ta đi thẳng đến vị trí chỗ ngồi thể hiện quyền lực lớn thứ hai sau gia chủ, nhướng mày nói với người đang ngồi ở đó: “Lão gia tử, kể từ ngày hôm nay, ông phải nhường chỗ rồi.”

Ánh mắt Cửu thái gia nhà Đệ Ngũ trở nên nghiêm nghị, lông mày lập tức nhăn tít. Mặc dù lửa giận ngút trời, nhưng nhớ đến chuyện mà đứa con trai bại gia chi tử nhà mình làm ra, ông ta không thể không làm theo, buộc phải đứng dậy nhường chỗ.

Tất cả mọi người có mặt đều nhíu mày, nhưng bọn họ đều đuối lí nên không dám lên tiếng, chỉ đành hướng mắt nhìn về phía Đệ Ngũ Hạo – người đang ngồi trên ghế chủ vị, hi vọng hắn ta sẽ ra mặt áp chế.

Đệ Ngũ Hạo rũ mắt, hờ hững nói: “Lấy thêm một cái ghế cho Cửu thái gia.”

Tiểu Lương Tử hiển nhiên vâng lời, nhanh chóng chỉ huy đám hạ nhân lấy thêm một cái ghế.

Cửu thái gia mất hết mặt mũi, tức giận nhưng không dám lên tiếng. Nếu chỉ mỗi Đệ Ngũ Hạo thôi thì hắn chắc chắn cũng không dám đối xử với ông như vậy, nhưng bây giờ, A Chiếu quay lại giữa chừng, khí thế hùng hổ, lại còn nắm được điểm yếu của ông ta nữa, ông ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi mà thôi.

Cửu thái gia tức giận ngồi xuống cái ghế mới được đặt thêm phía dưới Đệ Ngũ Chiếu.

Nhìn thấy Cửu thái gia nhẫn nhịn cục tức này, bất kể là kẻ muốn mượn chuyện sinh sự hay kẻ vui sướng khi người gặp họa muốn xem kịch vui cũng đành rụt đầu rụt cổ lại.

“Bắt đầu nghị sự.” Đệ Ngũ Hạo nghiêm trang tuyên bố.

Ngày thường, mọi người đều sôi nổi phát biểu, không, nên nói là sôi nổi công bố định mức kinh doanh tháng này, nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói.

Đệ Ngũ Chiếu cười lạnh: “Sao? Mọi người đều câm hết rồi hay sao?”

Đệ Ngũ Hạo đang định nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy Đệ Ngũ Chiếu giơ tay ra, uể oải vỗ tay hai cái. Một người đàn ông trung niên dáng vẻ như quản gia ôm một chồng sổ sách bước vào.

“Nếu mọi người đã không nói chuyện, vậy cứ để ta thay mọi người thông báo đi.” Sau khi cầm lấy sổ kế toán, Đệ Ngũ Chiếu xấu xa liếc mắt nhìn mọi người.

Đệ Ngũ Hạo đứng bật dậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn Đệ Ngũ Chiếu. Sao hắn ta lại có sổ sách của bọn họ được? Hơn nữa, đây rõ ràng không phải hàng giả, mà là đồ thật.

Những người khác cũng không sao giả vờ bình tĩnh được nữa, tất cả đồng loạt đứng dậy.

“Ngươi…”

“A Chiếu…”

“Việc này…”

Đệ Ngũ Chiếu làm như không thấy dáng vẻ kinh ngạc sợ hãi của bọn họ, khuôn mặt hắn lạnh lùng nghiêm khắc nhưng lại thờ ơ phất tay: “Đừng nóng vội, từng cái từng cái một, không lọt được cái nào đâu.”

Giây phút này, trận nội chiến mới của Đệ Ngũ gia tộc bắt đầu mở màn.

Bốp!

Âm thanh to rõ phát ra sau cái tát khiến người nghe khiếp sợ, đồng thời cũng nói lên một sự thật: người ra tay vô cùng tức giận, lực tay mạnh mẽ không chút nể nang.

Tôn Thông đang quỳ dưới sân, hắn bị lão tử Tôn tri phủ nhà mình tát một cái đến lệch mặt.

Mẫu Đơn quỳ kế bên hắn, mặt cắt không còn một giọt máu nhưng vẫn bướng bỉnh quỳ thẳng lưng bên cạnh Tôn Thông, như thể chỉ có như vậy thì nàng mới khiến bản thân không bị đánh vậy.

“Ngươi… Ta… sao ta lại sinh ra cái thứ liều lĩnh như ngươi cơ chứ?” Tôn tri phủ tức đến mức hai mắt đen thui, cả người lung lay muốn ngã. May mà quản gia đỡ ông, không thì lúc này, ngay cả đứng ông cũng đứng không vững nữa.

“Cha…” Tôn Thông không ngờ cha hắn sẽ tức giận đến mức độ này. Trong lúc sốt ruột, hắn bò lên phía trước, nhưng lại bị Tôn tri phủ đá ngã xuống đất.

“Ngươi… ngươi còn dám gọi ta là cha? Ta không có đứa con như ngươi. Cút, ngươi cút ngay cho ta.”

Đúng lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Tôn phu nhân đưa cứu binh đến rồi. Tôn phu nhân cùng lão phu nhân vừa khéo trông thấy Tôn tri phủ đạp mạnh đứa con bé bỏng duy nhất trong nhà, hai người lập tức kêu trời kêu đất ầm ĩ.

“Con trai ta.” Tôn phu nhân cũng chẳng quan tâm mình đang dìu mẹ chồng nữa, vội vàng chạy lên trước đỡ Tôn Thông.

“Cháu trai ta.” Lão phu nhân cũng đi qua dưới sự dìu đỡ của nô tì. Bà đau lòng tiến lên đỡ khuôn mặt bị đánh đến sưng vù của Tôn Thông, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Tôn tri phủ: “Ngươi giỏi giang lắm rồi phải không? Thông Nhi đã phạm phải tội lớn gì mà ngươi lại muốn đẩy nó vào chỗ chết như thế?”

Tôn tri phủ nhắm mắt để mình bình tĩnh hơn. Mãi một lúc lâu sau, ông mới mở mắt, trầm giọng nói: “Nương, người… người thật hồ đồ quá.”

Lời Tôn tri phủ vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, Tôn phu nhân sợ hãi hít một hơi.

Lão phu nhân không dám tin nhìn đứa con trai dám lên tiếng chỉ trích bà.

“Nương… nương có biết nàng ta là ai không?” Tôn tri phủ chỉ vào Mẫu Đơn, hỏi.

Lão phu nhân kìm nén nỗi bực tức trong lòng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Mẫu Đơn – người đang quỳ ở một bên, trong lòng bà đột nhiên thấy bất an: “Nàng ta… nàng ta chẳng qua chỉ là một con kĩ nữ trên thuyền hoa mà thôi, cũng chẳng phải để Thông Nhi cưới làm vợ, mà chỉ mua nàng về để nàng hầu hạ Thông Nhi thôi mà, con việc gì phải tức giận như thế?”

Tôn tri phủ toát mồ hôi lạnh. Nếu chỉ là một kỹ nữ bình thường thì ông ta cũng chẳng tức giận đến thế đâu.

Sau khi cho đám người lui xuống, Tôn tri phủ dìu lão phu nhân vào thư phòng.

“Nàng… họ Sử.” Tôn tri phủ khó khăn lên tiếng. Việc này mới xảy ra bao lâu cơ chứ? Thật không ngờ tên súc sinh nhà ông rõ ràng đã biết nàng ta là ai rồi mà vẫn dám giấu ông để đưa người về. Sao nó không động não mà suy nghĩ, vì sao nó dễ dàng đưa được Sử Ngưng Tương ra như thế? Nói không chừng phía sau còn có âm mưu gì đó nữa.

Lão phu nhân sợ hãi lui về sau một bước: “Cái gì?”

Tôn tri phủ đỡ bà, cười khổ gật đầu.

Lão phu nhân cảm thấy vô cùng buồn phiền, bà không thể ngờ rằng Thông Nhi lại bị yêu ma mê muội đến thế này. Nhỡ một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, không phải chỉ là tội chém đầu không thôi, mà là tội tru di đấy.

“Phải làm sao bây giờ? Đã đưa người ra rồi, cũng không thể đưa trở lại được.” Bây giờ, bà đã hiểu rõ rồi, chính là có kẻ mượn tay Thông Nhi hãm hại Tôn gia.

Mặt Tôn tri phủ nhăn nhúm: “Bây giờ, sóng gió chỉ vừa mới đi qua thôi mà Sử Ngưng Tương đã bị người ta đẩy ra rồi, cũng không biết kẻ đứng sau này đang có mưu tính gì.”

“Bây giờ nàng đã là người của nhà chúng ta rồi, việc này muốn xử lí cũng không dễ xử lí, mà muốn giữ nàng ta lại cũng không phải cách.” Lão phu nhân sốt ruột nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.