Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt nở nụ cười nhìn Hạng Thanh Trần, sau đó bình tĩnh lên tiếng: “Sau lần kiểm tra lúc nãy, ta nghĩ trong lòng của Hạng cô nương cũng đã hiểu rõ rồi.”
Hạng Thanh Trần không bất ngờ khi nghe Nguyên Vô Ưu nói ra một trong những mục đích mà nàng đến đây: “Ta1muốn bào chế thuốc.”
“Mục đích?”
Khóe môi Hạng Thanh Trần cong lên: “Nếu ta có thể chế được thuốc thích hợp cho Hoài vương gia uống thì ít nhất có thể sống thêm được vài năm.”
Nguyên Vô Ưu lạnh lùng nâng mắt nhìn nàng.
Hạng Thanh Trần thở dài: “Ta có chút không muốn hắn chết sớm.”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười:8“Nhưng có lẽ phụ vương ta không muốn nhận phần ý tốt này. Hạng cô nương xin thứ cho bản quận chúa nói thẳng, đây chỉ là mong muốn đơn phương của ngươi mà thôi.”
Hạng Thanh Trần liếc nhìn Hoài vương, rồi lại quay sang nhìn Nguyên Vô Ưu: “Được thôi, tuy ta không tin tưởng vào chuyện vừa2gặp đã yêu, nhưng trong lần đầu tiên gặp gỡ, Hoài vương gia đã cho ta một cảm giác không giống với người khác. Ta muốn xác nhận liệu ta có thật sự động lòng với hắn không, mà tiền đề là hắn nhất định có thể sống thêm được vài năm nữa.”
Nguyên Vô Ưu rũ mắt, hờ hững4mỉm cười: “Hạng cô nương trước nay vẫn đều làm theo ý mình như vậy sao?”
“Như vậy không tốt à?”
“Không, như vậy rất tốt, chỉ là…” Nguyên Vô Ưu bước đến cạnh Hạng Thanh Trần, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, sau đó nói với ý nghĩa sâu xa: “Ta muốn cảnh cáo, hoặc đúng hơn là nhắc nhở cô nương một câu.”
Hạng Thanh Trần khẽ híp mắt lại: “Câu gì?”
“Cô nương đừng bao giờ vì thấy Hoài vương mà lầm lỡ cả đời.” Đây là lời thật lòng của Nguyên Vô Ưu. Nếu không phải đã trải qua hết ngàn sóng gió, nhìn thấy hết sự đời, thì những người lấy tình cảm để tính kế thực ra là đang chơi với lửa, mà câu nói “chơi với lửa thì có ngày sẽ tự thiêu chính mình” không phải chỉ là nói suông. Cho dù Hạng Thanh Trần muốn ở lại đây vì lý do gì, nếu nàng đã sử dụng chiêu này, thì đừng trách Nguyên Vô Ưu “gậy ông đập lưng ông” với nàng. Chỉ cần Hạng Thanh Trần bất cẩn một chút thôi, sợ rằng nàng ta sẽ phải trả giá bằng cả cuộc đời của mình.
Hạng Thanh Trần chợt ngẩn người, sau đó lướt qua Nguyên Vô Ưu nhìn về phía Hoài vương, ánh mắt nàng mập mờ khó đoán. Một lúc lâu sau, nàng mới lạnh nhạt lên tiếng: “Công chúa suy nghĩ nhiều rồi.”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười, thản nhiên dời tầm mắt: “Một khi đã như thế, thứ cho bản công chúa không thể làm chủ được chuyện này. Nếu Hạng cô nương đã cố chấp đến vậy, xin mời ngươi hãy tự thuyết phục phụ vương.”
Hạng Thanh Trần nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu trong chốc lát, bỗng nhiên lạnh lùng mỉm cười: “Vô Ưu công chúa quả nhiên không tầm thường.”
Nguyên Vô Ưu không hề để ý, chỉ thản nhiên cười nói: “Hạng cô nương cũng không phải là không có lựa chọn. Nếu Hạng cô nương nhất thời không nghĩ ra được cách thì có thể trở về suy nghĩ cẩn thận hơn. Ngọc Châu, tiễn Hạng cô nương ra phủ.”
Ngọc Châu mỉm cười tiến lên trước, cung kính nói: “Xin mời Hạng cô nương.”
Hạng Thanh Trần không hề nhúc nhích, chỉ híp mắt nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu. Nàng ta âm thầm giật mình, Nguyên Vô Ưu suy nghĩ tinh tế, chỉ sợ rất khó gặp được đối thủ. Nguyên Vô Ưu biết rõ ý đồ của nàng khi đến đây, lại không chỉ tương kế tựu kế, mà còn quang minh chính đại “gậy ông đập lưng ông” với nàng, khó trách A Lạc lại xem Nguyên Vô Ưu là đối thủ lớn nhất trong cuộc đời mình, vừa kiêng dè lại vừa khen nàng không ngớt lời.
Lúc này đây, Hạng Thanh Trần cũng có tâm trạng như vậy, trong lòng nảy sinh kiêng kỵ với Nguyên Vô Ưu nhưng vẫn tán thưởng cùng khâm phục.
“Không cần suy nghĩ nữa, Thanh Trần muốn ở quý phủ làm phiền vài hôm, không biết có tiện hay không?”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười, chỉ dặn dò: “Dĩ nhiên rồi, nếu Vô Ưu là nam tử, cũng sẽ vừa gặp đã yêu Hạng cô nương, cô nương ở lại làm khách là vinh hạnh của Hoài vương phủ. Ngọc Châu, sắp xếp chỗ ở cho Hạng cô nương.”
Ngọc Châu kính cẩn đáp: “Hạng cô nương, mời.”
Hạng Thanh Trần khẽ gật đầu với Nguyên Vô Ưu và Hoài vương, sau đó mới nhấc hòm thuốc theo chân Ngọc Châu đi ra ngoài.
“Công chúa, chuyện này…” Tiểu Lý Tử ngập ngừng lên tiếng. Nghe công chúa và vị Hạng cô nương kia nói chuyện với nhau, lẽ nào trong đây còn có ẩn tình gì khác?
Nguyên Vô Ưu phất tay: “Các ngươi đều lui xuống đi.”
Dù trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng Tiểu Lý Tử cũng không dám hỏi tiếp.
Nguyên Vô Ưu bước đến ngồi xuống bên mép giường, Hoài vương đang nghỉ ngơi lập tức mở mắt ra, trong mắt hắn ẩn chứa vài ý cười, suy yếu nói: “Lỡ như người bị gậy đập không phải là vị Hạng tiểu thư này, mà là ta thì sao?”
Nguyên Vô Ưu im lặng trong phút chốc, mới chậm rãi nói: “Nếu thật là như vậy, con sẽ rất vui.” Như vậy thì hắn sẽ không uổng phí một đời. Cuộc đời của nàng nhìn thì có vẻ nhạt nhẽo và bình thản như một cốc nước sôi, nhưng chỉ có chính Nguyên Vô Ưu biết, nàng đã trải qua hết thảy mới có được sự bình thản này. Trong sinh mệnh của mình, nàng đã gặp phải quá nhiều sóng gió, nếm đủ cay đắng ngọt bùi. Cuộc đời này, nàng đã nếm trải những thứ cần trải, cũng đã trải qua những thứ không cần trải qua.
Nhưng hắn thì khác, sự đạm bạc và yên bình của hắn, là bởi vì không dám cầu mong quá đỗi.
Hoài vương có chút hoảng hốt nhìn Nguyên Vô Ưu. Hắn vẫn luôn biết Vô Ưu thấu hiểu hơn hắn rất nhiều, nhưng giờ đây thấy Vô Ưu như vậy, trong lòng hắn lại nảy sinh một cảm giác, phảng phất như khoảnh khắc này, Vô Ưu mới là người lớn tuổi hơn hắn, chẳng hạn như những lời mà nàng từng nói với hắn, giống hệt một người mẹ đang thủ thỉ với con mình.
Cảm giác như vậy đối với Hoài vương mà nói, quả thật khiến hắn cảm nhận được sự kỳ diệu đầy xa lạ. Hắn không tài nào biết được cảm giác này là xấu hay là tốt, thế nhưng, không hiểu sao hắn lại rất yên lòng.
Nguyên Vô Ưu thấy sắc mặt Hoài vương như thế, liền mỉm cười: “Lẽ nào đến cả con, người cũng không dám chịu trách nhiệm?” Nàng đã từng nói sẽ dành cho hắn một chút tình cảm, thì nàng sẽ làm được.
Hoài vương khẽ lắc đầu: “Không.” Nàng đã là gánh nặng tình cảm duy nhất sau mẫu phi trong sinh mệnh của hắn rồi.
“Nếu đã không sợ, vậy thì không cần nghĩ quá nhiều, sao lại không để mọi thứ thuận theo tự nhiên?” Tuy nàng cổ vũ hắn đi nếm trải để cuộc đời càng phong phú hơn, nhưng không có nghĩa đang cưỡng ép hắn phải trải qua.
Hoài vương đăm chiêu nhìn nàng, gương mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười: “Được.”
Thấy hắn gật đầu, Nguyên Vô Ưu cũng mỉm cười, đồng bệnh tương liên* cũng được, sống nương tựa lẫn nhau cũng được, dẫu sao đó cũng là một loại tình cảm?
(*) Đồng bệnh tương liên: Khi người ta cùng chung cảnh ngộ thì dễ thông cảm với nhau.
“Đúng rồi, phụ vương đại nhân à, người không cảm thấy cuộc sống của chúng ta trong mùa đông này sẽ rất thú vị sao?” Sau tỷ muội Cố Thị và tiểu thư Lữ gia, lại thêm một vị tiểu thư của Hạng gia, toàn bộ đều là mỹ nhân có nét đặc sắc riêng.
Nghe lời đùa như có chút ám chỉ của nàng, Hoài vương thở dài một tiếng: “Con vui là được rồi.” Thực ra, hắn không hề có bất cứ ý nghĩa gì đối với các nàng. Các nàng tiếp cận hắn chẳng qua cũng chỉ vì mục đích riêng mà thôi. Cho nên, các nàng cũng không có bất cứ ý nghĩa nào với hắn.
Sức khỏe của Hoài vương quá yếu, nói vài ba câu với Nguyên Vô Ưu lại yên tâm tiếp tục ngủ say.
Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn. Ánh mắt nàng bỗng tối sầm lại, bởi nàng chỉ có một viên thuốc được Ninh Thanh, không, là Chu Thanh Sắc tặng mà thôi. Bùi thái y nói tuy lần này trông Hoài vương như sinh bệnh nặng, nhưng đây có lẽ lại là chuyện tốt đối với hắn, chỉ cần chăm sóc thỏa đáng thì mùa đông này hắn chắc hẳn sẽ không phát bệnh nữa.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, nàng muốn để lại viên thuốc ấy đến mùa đông sắp tới, như vậy việc Hoài vương sống đến mùa đông năm sau chắc sẽ không phải vấn đề quá lớn… Trong thời gian đó, nàng sẽ nghĩ cách gặp sư phụ của Chu Thanh Sắc, nói không chừng còn có biện pháp có thể giúp hắn sống thêm được vài năm nữa?
…
Bình Quốc Công Phủ, thư phòng.
Bình Lập thẫn thờ bước ra khỏi thư phòng. Nghĩ đến bầu không khí trong nơi đó, khóe miệng của hắn cong lên một nụ cười chua xót, chỉ có Tam đệ mới là nhi tử của cha.
Chỉ vì dung mạo tiểu thư nhà họ Lữ giống với mẹ ruột của Tam đệ, nên khi nương mất chưa đầy một năm thì cha đã gióng trống khua chiêng, chẳng quan tâm đến lời ra tiếng vào mà muốn cưới nàng ta làm vợ kế?
Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng Bình Lập lại cảm thấy cay đắng. Nhưng dù không cam lòng thì vẫn chỉ có thể bất lực, cũng giống như hắn biết rõ mình mãi mãi cũng không sánh bằng Tam đệ, lại không thể làm gì được Tam đệ.
Trong thư phòng, Bình Hữu Trị nhìn theo đứa con cả bước ra ngoài. Bình Lập tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng kỳ thực tất cả đều để lộ ra bên ngoài. Ông âm thầm lắc đầu, nếu Bình Quốc Công Phủ thật sự dựa vào đứa con này, việc ngày càng xuống dốc là chuyện không cần nghi ngờ, nhưng nhìn từ góc độ khác thì đây cũng là chuyện tốt.
Bình Duệ đưa mắt nhìn về phía đại ca của hắn đi ra lúc nãy, sau đó lạnh nhạt nâng lên một quân cờ rồi đặt nhẹ xuống bàn.
Bình quốc công cầm cờ cũng định đặt xuống, nhưng khi cúi đầu xem lại bàn cờ thì bỗng giật mình. Ông vuốt râu ngẩng đầu nhìn nhi tử đang ngồi đối diện, gương mặt bộc lộ cảm xúc vui mừng, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Cha nhận thua.”
“Vậy Lữ gia…”
Bình Hữu Trị trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Tiểu tử thối, con nghĩ cha con là loại người gì? Xem cha là kẻ háo sắc thật à.”
Bình Duệ không nóng không vội, lạnh nhạt nói: “Cha hiểu lầm rồi, hài nhi không có ý đó.”
“Được rồi, cha biết ý của con là gì, không phải chỉ là buông tha cho Lữ gia sao?”
“Vậy thì con yên tâm rồi.” Ngữ khí của Bình Duệ hơi khựng lại. Hắn khẽ rũ mắt xuống, giọng nói bình thản: “Còn về Vô Ưu công chúa…”
Sắc mặt Bình quốc công tối sầm: “Con nghĩ như thế nào?” Ông vốn nghĩ một đứa nha đầu còn non trẻ như thế, cho dù muốn nhảy nhót thì cũng không nhảy nổi, nhưng bây giờ khi đối đầu với nàng ta, e rằng vị Vô Ưu công chúa này chỉ có hơn chứ không hề thua kém Lưu Thị năm xưa.
Bình Duệ mỉm cười tựa như trăng sáng cùng gió mát, khiến người ta thoải mái.
“Còn chưa biết.” Nhưng mà, chắc chắn không hề đơn giản, chỉ là không đơn giản đến mức độ nào thì hắn còn phải tìm hiểu thêm.
Bình quốc công suy nghĩ mất một lúc. Tuy Vô Ưu công chúa không dễ đối phó, nhưng ông cũng rất an tâm với Duệ Nhi.
“Ý của hoàng thượng là bảo con ở lại Kinh thành sao?”
“Vâng.” Bình Duệ tự đánh cờ một mình.
“Con ở lại Kinh thành cũng tốt, ta thấy ý của hoàng thượng là đang muốn trọng dụng Cố gia.” Bình quốc công hơi nhíu mày lại khi nhắc đến Cố gia: “Dạo gần đây, Cố gia hơi có khác thường, chỉ sợ cũng có ý định quy phục hoàng thượng.”
Bàn tay giữ cờ của Bình Duệ hơi khựng lại một chút, rồi mới buông xuống.
Bình quốc công không bỏ qua bất sự sự thay đổi nhỏ nào của hắn: “Duệ Nhi không đồng ý à?”
Bình Duệ mỉm cười: “Tuy con chưa từng gặp Cố Lăng, nhưng đối với chuyện của hắn cũng có biết một hai. Nhìn từ tác phong làm việc của người này, thật sự khôn khéo lại rất có tài, chín chắn, lãnh tĩnh nhưng không mất phần khéo léo, hắn quả thực là người nắm quyền đời này của Cố gia do Viễn Tây Hầu đặc biệt bồi dưỡng. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Cố Lăng không chỉ đứng vững gót chân trong triều đình, cũng chiếm được danh tiếng trong bách tính dân gian, hơn nữa còn khiến hoàng thượng từ kiêng dè chuyển sang trọng dụng hắn, đã đủ để thấy được năng lực của hắn.”
Ánh mắt Bình quốc công chợt lóe lên, lời này của Duệ Nhi không giống như đang tán thưởng.
Bình Duệ nhìn chằm chằm quân cờ trên tay mình, hắn không thể nói rõ rốt cuộc có chỗ nào không bình thường, chỉ là trong lòng có một loại trực giác rằng chuyện này cùng người này không đơn giản. Hắn cần tìm hiểu sâu hơn mới có thể kết luận được, cũng giống như vị Vô Ưu công chúa trong truyền thuyết kia.
“Đúng rồi, con sắp xếp chu toàn một chút, hai ngày nữa Tôn Đại Niên sẽ lên Kinh thành.”
“Tôn Đại Niên?” Bình Duệ nhíu mày, hắn nhớ cha mình mới đưa Tôn Đại Niên đến Định Dương nhậm chức tri phủ vào đầu năm nay.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt của Bình quốc công trở nên ủ dột: “E rằng Tôn Đại Niên bị người của Minh Vương theo dõi rồi, hơn nữa còn bị lợi dụng.”
Bình Duệ híp mắt: “Tôn Đại Niên trà trộn trên quan trường nhiều năm, làm người vẫn rất thận trọng, lại mới đến Định Dương, ông ta tuyệt đối không thể bị người ta vừa theo dõi lại lợi dụng nhanh đến thế. Như vậy thì chỉ có nhi tử bảo bối Tôn Thông của ông ta mới có thể bị người ta lợi dụng thôi. Hơn nữa chỉ sợ là chuyện cũng không nhỏ, nếu không thì cha cũng sẽ không bảo con chu toàn.”
Sắc mặt Bình Quốc công tối sầm, oán hận lên tiếng: “Tên tiểu súc sinh bị sắc đẹp làm mờ mắt kia thế mà lại dẫn Sử Ngưng Tương đi theo bên cạnh.”
Ánh mắt Bình Duệ lóe lên: “Sử gia.” Đây chẳng phải là đang vuốt râu hùm hay sao?