Nhưng lúc này đây, Cố Y Y lại nhìn thấy cảm xúc hiện rõ trong mắt Hoài vương: tựa phiền muộn lại tựa bất đắc dĩ, nhưng dù là phiền muộn hay bất đắc dĩ, thì trong mắt của hắn đều ẩn chứa dịu dàng và cưng chiều.
Thế mà khi vừa thấy nàng, ánh mắt của Hoài vương thoắt cái đã lạnh xuống.
Cố Y1Y khẽ sững sờ, Vô Ưu công chúa quả nhiên bất phàm, rõ ràng hai người họ không phải cha con nhưng lại hơn hẳn tình cha con, nàng ấy đã đến gần được trái tim của biểu ca.
Hoài vương lạnh nhạt liếc nhìn Cố Y Y, nói với giọng còn lạnh hơn ánh mắt của hắn: “Biểu muội, bản vương muốn yên tĩnh8một mình.”
Cố Y Y nâng mắt nhìn về phía hắn, sau đó nhu thuận nhún gối hành lễ: “Vâng, Y Y sẽ đợi ở bên ngoài.”
Hoài vương thở dài một tiếng, sắc mặt lạnh bạc không một chút hơi ấm: “Biểu muội, bản vương mong rằng muội sẽ trở về phòng của mình, chứ không phải ở trong phòng ngủ của bản vương suốt2ngày.”
Cố Y Y mỉm cười, nàng vừa định lên tiếng, Hoài vương lại thản nhiên nói tiếp: “Hoặc là, biểu muội trở lại phủ đệ của Cố Lăng cũng được.”
Cố Y Y ngẩn người.
“Những gì bản vương từng nói không phải là lời nói suông để có lệ với muội, hy vọng biểu muội có thể thực sự hiểu được.”
Đôi mi cong dài của4Hoài vương rũ xuống, đôi môi tái nhợt không chút máu tiếp tục thốt nên những câu nói lạnh lùng: “Quyết định của biểu muội chỉ có ý nghĩa với một mình biểu muội, mà chẳng có một chút ý nghĩa nào đối với bản vương. Bất luận động cơ của biểu muội là gì thì bản vương đều không cần biết.”
Cố Y Y nhìn Hoài vương chằm chằm, đôi mắt như nước mùa thu hiện lên một tia sáng trong suốt, nhưng nàng vẫn uyển chuyển nhu thuận nhún gối hành lễ với hắn: “Biểu ca cần yên tĩnh, Y Y sẽ ra ngoài phòng trông nom ngay.” Sau khi nói xong thì nàng rất ung dung rời khỏi đây, còn thuận tay đóng cửa lại.
Hoài vương nghẹn lời, có chút thất bại xoa xoa ấn đường hơi đau nhức của mình.
…
Lữ Phủ vốn định nâng kiệu đến Hoài Vương Phủ đón người, nhưng lại không ngờ rằng người được đón về lại không phải Lữ Thục Viện, mà là Lữ đại thiếu gia.
Khi bốn tên kiệu phu nâng Lữ đại thiếu gia sắc mặt trắng bệch lại bất tỉnh nhân sự trở về, Lữ Nhị phu nhân lập tức gào khóc thảm thiết y như quả phụ chết con trai duy nhất: “Nhi tử đáng thương của ta ơi…”
“Sao… sao lại thế này? Đại thiếu gia xảy ra chuyện gì thế?” Lữ đại nhân khiếp sợ hỏi.
Quản gia ấp a ấp úng: “Bẩm… bẩm lão gia, đại thiếu gia và nô tài bị người của Vô Ưu công chúa đánh ra khỏi Hoài Vương Phủ, đại… đại thiếu gia là bị dọa ngất xỉu.”
Toàn bộ người của Lữ gia đều hít một hơi lạnh.
“Nực cười, Vô Ưu công chúa này lại… nàng… nàng ta làm vậy là đang kháng chỉ? Nàng ta thật to gan.” Lữ đại nhân giận đến mức vểnh cả râu lên.
Thấy Lữ đại nhân tức giận, Tam phu nhân đứng ở một bên vội vã bước lên đỡ ông ngồi xuống ghế.
“Lão gia, xin ngài bớt giận.”
Nhị phu nhân đang gào khóc vừa nghe nhi tử của mình bị người của Vô Ưu công chúa đánh sợ đến xỉu, lại tiếp tục khóc trời khóc đất một trận…
“Câm miệng.” Lữ đại nhân bị tiếng gào khóc làm đau cả đầu, lập tức xanh mặt lên tiếng quở mắng. Ông ta nhìn trưởng tử đang bất tỉnh nhân sự của mình, nếp nhăn trên mặt đều co rúm lại, sau đó rống giận: “Đồ vô dụng.”
Lữ Nhị phu nhân thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Lữ đại nhân, biết trong lòng ông đang buồn bực nên cũng không dám ồn ào nữa, đành phải thút thít lấy khăn lau nước mắt.
Quản gia yên lặng cúi đầu, đúng là đại thiếu gia có hơi tham sống sợ chết một chút, nhưng… nhưng đó là Hoài Vương Phủ đấy, Vô Ưu công chúa đã ra lệnh, thế nên dù có đánh chết cũng không có chỗ để đòi lại lí lẽ đâu, đại thiếu gia xem mạng mình còn nặng hơn trời dĩ nhiên phải bị dọa chết ngất rồi.
Tam phu nhân thầm thích thú trong lòng, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ buồn rầu lo lắng: “Lão gia, Vô Ưu công chúa không thả người, nhưng hoàng thượng lại hạ thánh chỉ ban hôn, vậy… chúng ta làm sao đây lão gia?”
Lữ đại nhân hồi lâu không lên tiếng, chỉ chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Tuy cuộc hôn nhân này trông có vẻ là chuyện vui, nhưng vẫn luôn khiến ông ta có một loại cảm giác mây đen che kín bầu trời.
Suy nghĩ mất nửa buổi, Lữ đại nhân mới quyết định vào cung bẩm rõ chuyện này.
…
Lúc Lữ đại nhân vào cung muốn tâu rõ chuyện này với Khánh Đế, Bình Quốc Công Phủ cũng đã nhận được tin tức.
Bầu không khí trong thư phòng rất căng thẳng.
Bình Lập âm thầm liếc nhìn Tam đệ đang đứng cạnh mình rồi lặng lẽ rũ mắt, trong lòng hắn rất vui vẻ, chỉ thầm hy vọng Vô Ưu công chúa có thể kiên trì không trả tiểu thư Lữ gia về thêm vài ngày nữa, để hắn còn có thể thấy được vẻ mặt khó xử của phụ thân và Tam đệ.
Tuy chuyện này sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của Bình Quốc Công Phủ, nhưng hắn… không thèm để ý! Bình Quốc Công Phủ này ngoài mặt là của Bình Lập, nhưng trên thực tế, hắn chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi. Phụ thân vẫn rất khỏe mạnh, sống thêm mười mấy hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, huống chi còn có Tam đệ. Hắn tuy chiếm vị trí đích trưởng tử, nhưng cả đời vẫn không thể thở nổi dưới sự chèn ép của bọn họ.
Bình quốc công lên tiếng với sắc mặt ngưng trọng: “Lão tam, con có nhìn ra được gì không?”
Bình Duệ không nói gì, hắn vẫn luôn trầm mặc.
Bình quốc công thấy hắn im lặng, mới chuyển tầm mắt sang Bình đại công tử bên cạnh hắn: “Lão đại, con nói thử xem?”
Bất luận lúc nào cũng đều như thế này, chỉ cần có Tam đệ, cha đều sẽ hỏi ý Tam đệ trước rồi mới đến lượt hắn, trong lòng Bình Lập cười lạnh, ngoài mặt lại hổ thẹn nói: “Nhi tử ngu dốt, thực sự không nghĩ ra được ý nghĩa sâu xa trong chuyện này.”
Ban đầu, hoàng thượng nhắm mắt làm ngơ, bây giờ lại đột nhiên ban hôn, Bình Lập thực sự không nghĩ được rốt cuộc ý muốn của hoàng thượng là như thế nào?
Chỉ có điều, Vô Ưu công chúa này quả thật to gan đến mức khiến hắn cảm thấy khó mà tin được.
Thậm chí hắn còn mong Vô Ưu công chúa làm ầm ĩ đến nỗi Bình Quốc Công Phủ gà bay chó sủa mới thôi.
Nghe Bình Lập nói thế, trong mắt Bình quốc công hiện lên chút bất mãn, nhưng ông nhanh chóng đè lại: “Nếu đã như vậy, con lui xuống trước đi.” Nhi tử này tầm thường vô năng lại không khoan dung độ lượng, thực sự kém xa Duệ Nhi.
Đôi tay giấu trong tay áo của Bình Lập thầm siết chặt lại, nhưng hắn vẫn rũ mắt cung kính nói: “Vâng thưa phụ thân.”
Thư phòng lại trở nên yên lặng, đến khi Bình quốc công không nhịn nổi nữa mà lên tiếng.
“Duệ Nhi?”
Bình Duệ nâng mắt nhìn Bình quốc công, lạnh nhạt nói: “Cha à, để con xử lý chuyện này.”
Ánh mắt Bình quốc công hiện lên chút kinh ngạc: “Lẽ nào hoàng thượng…”
Bình Duệ mỉm cười như gió mát làm lòng người thoải mái, sau đó thấp giọng nói: “Đến lúc nên gặp mặt vị Vô Ưu công chúa này rồi.”
…
Bên ngoài Thánh Dương Cung, Thi Tề từ trong bước ra, thấy Lữ đại nhân đang đứng ở nơi đó, ông bèn tiến lên nói: “Hoàng thượng bệnh nhẹ, mời Lữ đại nhân trở về cho.”
Trong lòng Lữ đại nhân thoáng ngưng trọng, ý của hoàng thượng là gì?
“Lữ đại nhân, hoàng thượng còn có lời muốn nói.”
Lữ đại nhân giật mình, cuống quýt khom lưng: “Thi công công.”
Thi Tề khẽ liếc mắt nhìn ông ta, sau đó nói với vẻ mặt không chút cảm xúc: “Hoàng thượng bảo nô tài nói cho Lữ đại nhân, sau này không cần đến làm phiền người vì những chuyện nhỏ nhặt không thiết yếu như thế này nữa.”
Nghe Thi công công nói thế, Lữ đại nhân bắt đầu trở nên lo sợ, nhưng trên mặt vẫn gắng nở một nụ cười gượng gạo, liên tục bảo vâng.
Thi Tề mang vẻ mặt lạnh nhạt xoay người bước vào cung điện, để lại một mình Lữ đại nhân đứng dưới bậc thang cao cao đối diện với cảm xúc sóng to gió lớn trong lòng.
Đây… đây… đây là chuyện nhỏ nhặt không thiết yếu?
Vô Ưu công chúa gan to bằng trời, nàng dám kháng chỉ giữ lại nữ nhi vừa được ban hôn của ông ta trong phủ mình, nhưng đến chỗ hoàng thượng lại trở thành chuyện nhỏ nhặt không thiết yếu?
Vậy ông phải gả Thục Viện thế nào đây? Đâu thể để nó xuất giá ở Hoài Vương Phủ được? Mà cho dù ông chịu làm vậy, chỉ sợ Vô Ưu công chúa cũng sẽ không chịu, chuyện này…. rốt cuộc ý của hoàng thượng là sao?
Lữ đại nhân nhíu chặt mày lại, chợt cảm thấy mình nên bóp chết đứa con gái bất hiếu kia ngay từ lúc nó sinh ra đời, để bây giờ nó đỡ phải gây chuyện lớn như vậy.
Chuyện này đối với Lữ gia ông mà nói, còn không biết là phúc hay là họa đây?
Thực ra bây giờ, người sợ hãi không chỉ có mỗi Lữ đại nhân, mà lúc này toàn bộ người của Khâm Thiên Giám* đều đang sống trong nơm nớp lo sợ, nguyên nhân tất nhiên là xuất phát từ thánh chỉ ban hôn tiểu thư Lữ gia cho Bình quốc công của hoàng thượng rồi.
(*) Khâm Thiên Giám: là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
Hoàng thượng ban hôn là chuyện thật trang trọng biết bao. Bình thường mà nói thì đều sẽ mời Khâm Thiên Giám tính toán hung cát, nhưng đây chỉ là phần lớn mà thôi, chứ không có quy định cứng nhắc nào. Thế nhưng hôm nay, hoàng thượng lại chỉ rõ Khâm Thiên Giám phải chọn ra ngày lành tháng tốt.
Đây là chuyện do chính hoàng thượng hạ chỉ, thế nên từ trên xuống dưới của Khâm Thiên Giám dĩ nhiên không ai dám phớt lờ, lập tức bắt đầu chuẩn bị ngay. Nhưng vừa bắt tay vào thì tất cả mọi người mới chợt nhận ra một chuyện, sau đó đều đưa mắt nhìn nhau và lấy làm lạ, bởi vì ý chỉ của hoàng thượng không hề chỉ rõ tên người.
Tiểu thư của Lữ gia dung mạo xinh đẹp lại thông tuệ trang nhã, có thể xưng là mỹ nhân nổi tiếng, thánh chỉ ban hôn đọc lên thì có vẻ như đang miêu tả Đại tiểu thư Lữ Thục Viện của Lữ gia, nhưng không biết tại sao lại không trực tiếp chỉ rõ khuê danh của tiểu thư Lữ gia, mà không chỉ vậy, đến cả thứ bậc của nàng cũng không có.
Ngay lúc mọi người ở Khâm Thiên Giám đang mắt to trừng mắt nhỏ, thì tin tức Vô Ưu công chúa đánh ngất Lữ đại thiếu gia đến Hoài Vương Phủ để đón Đại tiểu thư Lữ Thục Viện của Lữ gia đã nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Vừa nghe thấy tin tức này, trên trán của toàn bộ quan viên trong Khâm Thiên Giám đều lấm tấm mồ hôi dù đang trong thời tiết đầu đông giá rét.
Bởi vì họ đã hiểu được, đây không phải là thái giám trong cung nhất thời sơ ý, mà bản thân đạo thánh chỉ này đã như vậy rồi.
Chọn ra ngày lành, thực ra cũng có thể giải thích rõ.
Nhưng nếu không chọn ngày, thì vẫn có thể thoái thác được.
Nói chung là chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, có thể tiến cũng có thể lùi, có thể là chuyện mừng cũng có thể là tai họa, quan trọng là phải xem Khâm Thiên Giám lựa chọn như thế nào thôi.
Tại sao hoàng thượng lại vứt củ khoai lang phỏng tay này cho Khâm Thiên Giám chứ?
…
Tú viện*, Hoài Vương Phủ.
(*) Tú viện: xưởng may.
Tiểu Thước bước vào sảnh, thấy Lữ Thục Viện đang tính toán sổ sách, nàng cung kính nhún gối hành lễ: “Viện cô cô.”
Lữ Thục Viện dừng công việc lại rồi quay sang nhìn Tiểu Thước, gương mặt nàng hiện lên nét tươi cười: “Tiểu Thước đến rồi.”
Tiểu Thước mỉm cười ngọt ngào, vội vàng đưa tờ đơn trên tay mình lên: “Đây là quần áo và chăn gối trong mùa đông cần phải sắm thêm mà ma ma bảo nô tỳ đưa đến phòng của hai vị biểu tiểu thư, cần phải làm gấp đấy ạ.”
Lữ Thục Viện nhận lấy tờ giấy rồi đọc một lượt, hai chiếc áo choàng, hai chiếc áo lông chồn bạc, hai chiếc chăn gấm tơ tằm, hai chiếc khăn trải giường bằng bông tơ, còn cần phối thêm đệm và thảm tương xứng nữa… Nàng suy tư một chút, mấy ngày nay trời âm u, đoán rằng đợt tuyết đầu tiên trong mùa đông sắp đến rồi, tuy công việc không ít, nhưng gấp gáp làm xong trước khi tuyết rơi cũng không phải vấn đề lớn.
Nàng đưa tờ đơn cho tú nương* ở bên cạnh, sau đó mỉm cười nói với Tiểu Thước: “May mà quần áo và chăn nệm mùa đông đều đã may xong rồi, gần đây tú viện cũng không có công việc gì quan trọng, gấp rút may cũng không phải vấn đề quá lớn.”
(*) Tú nương: chỉ cô nương làm nghề thêu thùa may vá.
“Cảm tạ Viện cô cô.”
Lữ Thục Viện mỉm cười, nàng không nói gì nữa, lại tiếp tục cúi đầu sửa sang sổ sách.
Tiểu Thước vẫn đứng chỗ cũ, chưa rời đi mà có chút lo lắng nhìn nàng.
Lữ Thục Viên hồ nghi ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Tiểu Thước nhìn mình, trong lòng nàng có chút kinh ngạc, nhưng lại không thể hiện ra ngoài, chỉ cười hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Thước chờ cho đến khi tú nương cầm tờ đơn đi khỏi, mới bước lên trước nói trong lo lắng: “Viện cô cô, người còn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?”
Ánh mắt Lữ Thục Viện hơi lóe lên: “Chuyện gì?”
“Nghe nói hoàng thượng ban hôn gả người cho Bình quốc công, còn ra lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành thành hôn, bây giờ bên ngoài đều đang xôn xao khắp nơi.”
Lữ Thục Viện giật mình.
Thấy sắc mặt của nàng, Tiểu Thước nói tiếp: “Viện cô cô, người cũng đừng lo lắng, công chúa đã đánh đuổi người của Lữ gia đến đón người đi rồi, công chúa nhất định sẽ giúp người.” Chỉ là không biết công chúa làm như vậy có khi nào sẽ khiến hoàng thượng nổi giận hay không?
Lữ Thục Viện bình tĩnh trở lại, mỉm cười nhìn Tiểu Thước: “Tiểu Thước, cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết những chuyện này.”