Trần mỹ nhân ngơ ngác nhìn Nguyên Vô Ưu, nhìn một hồi lâu mới từ từ quỳ xuống lạy nàng: “Thiếp đa tạ ân cứu giúp của công chúa.”
“Bản công chúa không có hứng thú với việc cứu ngươi, Trần mỹ nhân, bản công chúa muốn biết chân tướng của việc ngươi bị giam vào lãnh cung năm xưa.”
Trần mỹ nhân đang cúi đầu, từ từ ngẩng lên: “Thiếp không biết công chúa đang nói gì?”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười, ý cười lại không chạm đến khóe mắt: “Bản công chúa ghét những người giả vờ thông minh nhất.”
Sắc mặt Trần mỹ nhân thoáng thay đổi, cắn nhẹ môi, dưới mái tóc bù xù như cỏ dại, hai mắt bà ta lóe lên vẻ phức tạp.
Nguyên Vô Ưu thu lại ánh mắt: “Có lẽ người còn chưa biết, đêm ngày hôm qua, Nguyệt Thanh Cung bị cháy, Đại công chúa còn sống sờ sờ bị thiêu chết trong Nguyệt Thanh Cung.”
Trần mỹ nhân hít một hơi lạnh: “Không thể nào…”
Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt cười: “Nhìn không ra ngươi cũng là một kẻ nhớ tình xưa nghĩa cũ, nhưng chuyện không thể cũng đã xảy ra rồi.”
Trần mỹ nhân nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu, đột nhiên nở nụ cười, giọng nói có chút bén nhọn chói tai: “Giống như mẫu thân Lưu Thị Oánh Hoa của công chúa sao? Chuyện không thể xảy ra nhất lại xảy ra rồi, nhớ lúc đầu, Lưu Thị phong quang hiển hách tới mức nào cơ chứ, bà ta đạt được vinh quang của tất cả nữ nhân trong thiên hạ, nhưng mà… không ngờ kết cục của bà ta còn thê thảm hơn ta.”
Khóe môi Nguyên Vô Ưu nở một nụ cười nhàn nhạt, quả thật là một kẻ không có đầu óc, chả trách lại không thể trở mình.
Nhìn thấy nàng cười ung dung như vậy, mắt của Trần mỹ nhân lại như bị kim châm, đau nhói, một tràng dài lời nói liền tự tuôn ra khỏi miệng: “Cho dù ngươi biết được chuyện năm đó thì sao chứ? Công chúa cho rằng dựa vào bản thân ngươi có thể thay đổi được kết cục của mình sao? Nói cho ngươi biết, ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, Nguyên Hạo Thiên không thể nào thả ngươi ra ngoài đâu, cả đời này của ngươi đều phải chết giá trong Nhân Lãnh Cung hoang vắng này.”
“Xem ra ngươi còn chưa rõ thân phận của mình, bản công chúa có thể đem ngươi ra khỏi Thất Tâm Điện, cũng có thể vứt ngươi trở lại đó lần nữa, hoặc là…”
Nụ cười trên khóe miệng Nguyên Vô Ưu càng thêm sâu, giọng nói nhẹ nhàng: “Giết ngươi đơn giản như giết một con kiến vậy, hay như vậy đối với ngươi mà nói lại là một sự giải thoát, ngươi, muốn thử không?”
***
Những bông hoa tuyết nhỏ nhắn mềm mại lững lờ rơi từ trên bầu trời xuống, bay lượn theo gió.
Nguyên Vô Ưu đứng dưới mái hiên, nhìn những bông hoa tuyết múa lượn đầy trời giữa bầu trời âm u tối mịt mùng. Dưới tầm mắt, dần dần có thể nhìn thấy rõ ràng những bông hoa tuyết nhỏ càng ngày càng trở nên to và dày hơn, chi chít chằng chịt, giống như từng đóa hoa trắng muốt bay đầy trời theo gió rơi xuống.
“Công chúa, nô tì nhóm lò sưởi lên nhé?” Ngọc Thúy nhỏ giọng xin ý kiến.
“Không cần đâu, quen rồi thì sẽ trở thành tự nhiên, mùa đông giá rét đã gần kết thúc thì tại sao phải sợ cái lạnh lẽo cuối cùng này nữa.” Nguyên Vô Ưu giơ tay ra đón lấy một đóa hoa tuyết, nhìn bông tuyết trắng muốt rơi trên tay nàng biến thành một giọt nước óng ánh lấp lánh.
Ngọc Thúy cứ có cảm giác trong lời nói của công chúa còn có một tầng nghĩa khác, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại cảm thấy bản thân quá nhạy cảm rồi, chỉ đành đứng im lặng kế bên cùng nàng.
Ngọc Châu từ trong phòng cầm áo khoác ra khoác lên người Nguyên Vô Ưu, nhìn hoa tuyết càng rơi càng dày đặc trên bầu trời, lẩm bẩm nói: “Có khi nào đây là trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay không?” Cuối năm đang đến gần, đáng tiếc bọn họ đang ở lãnh cung, đã rất nhiều năm không còn được cảm nhận niềm vui khi hoàng cung giăng đèn kết hoa nữa rồi.
Ngọc Thúy lắc lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa nói được, cách năm mới còn mười mấy ngày nữa.” Mỗi năm đều rơi thêm một hai trận tuyết nữa mới đến mùa xuân ấm áp trăm hoa đua nở.
Nghe thấy lời của hai người, Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Nói ta nghe xem, các ngươi có cảm tưởng gì về Trần mỹ nhân?”
Hai mắt Ngọc Châu, Ngọc Thúy liếc nhìn nhau một cái. Ngọc Châu không lên tiếng, Ngọc Thúy lại thành thật nói ra cảm nhận của mình: “Nô tì cảm thấy Trần mỹ nhân như đang giấu giếm gì đó.”
Nguyên Vô Ưu giơ bàn tay mảnh khảnh trắng gần như cùng màu với hoa tuyết ra, cảm nhận cảm giác những bông tuyết vô tình rơi vào lòng bàn tay nàng biến thành giọt nước. Đối với những lời nói của Ngọc Thúy, nàng chỉ hơi hơi nhướng mày nhưng không hề quay đầu lại: “Ngươi cảm thấy vì sao Trần mỹ nhân lại phải giấu giếm?”
Ngọc Thúy ngập ngừng lưỡng lự nhìn bóng lưng của Nguyên Vô Ưu, môi cứ mấp máy muốn nói gì đó nhưng dường như lại có điều kiêng kị.
Giống như có đôi mắt mọc sau lưng đã nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, Nguyên Vô Ưu hờ hững nói: “Lúc ta hỏi ý kiến của ngươi thì không được phép có bất cứ sự kiêng kị và giấu giếm nào, chỉ cần biết thì phải nói, đã nói thì phải nói cho hết.”
“Vâng, nô tì không nghĩ ra được vì sao nương nương lại xử lý Trần mỹ nhân?”
Ngọc Châu đứng một bên nhìn bóng lưng của Nguyên Vô Ưu. Thật ra sau khi nghe những lời Trần mỹ nhân nói, trong lòng nàng ngược lại cứ có một ý nghĩ, nhưng cái suy nghĩ này lại tự khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.
“Ngọc Châu, ngươi nói xem.” Nguyên Vô Ưu thu tay lại, rút chiếc khăn lụa ra cẩn thận lau bàn tay bị tuyết hóa nước làm cho đông cứng, có chút đỏ lên.
Ngọc Châu cắn cắn môi, trầm mặc trong phút chốc mới từ từ nói: “Nô tì cảm thấy Trần mỹ nhân là người của nương nương.”
Ngọc Thúy kinh ngạc nhìn Ngọc Châu.
Động tác lau tay của Nguyên Vô Ưu dừng lại, sau đó chầm chậm nở nụ cười: “Vậy ngươi nói xem vì sao lại phế bỏ bà ta đi?”
Nghe thấy giọng nói ấm áp dịu dàng khe khẽ của công chúa, lòng Ngọc Châu không hiểu vì sao thắt lại, trong đầu nhớ lại là cảnh tượng nàng nhìn thấy trong Thất Tâm Điện.
Nàng cắn răng nhưng vẫn thẳng thắn thành thật nói hết những lời trong lòng ra: “Nô tì… Trần mỹ nhân đã phản bội.”
Nguyên Vô Ưu lấy tay kéo kín tấm áo khoác dày ấm áp, vẫn không quay đầu lại như cũ, chỉ hờ hững hỏi: “Các ngươi cho rằng vì sao Trần Mỹ nhân lại phản bội? Từ sự phản bội của nàng ta, các ngươi có cảm tưởng gì?”
Ngọc Châu “bộp” một tiếng quỳ sụp xuống đất: “Nô tì thề chết cũng không phản bội, vĩnh viễn không bao giờ phản bội công chúa.”
Ngọc Thúy kinh ngạc, cũng lập tức quỳ theo. Nàng cắn môi nhìn Ngọc Châu. Trời đang đổ tuyết nhưng trên trán Ngọc Châu lại rịn ra một tầng mồ hôi thật dày. Trong lòng nàng có chút không hiểu vì sao Ngọc Châu lại có vẻ… sợ hãi như vậy, nhưng dường như lại có chút mơ hồ như hiểu ra được điều gì đó.
Không biết vì sao ngữ khí của công chúa không hề hung dữ, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười nhưng nàng cứ có cảm giác những lời công chúa nói với Trần mỹ nhân là thật.
Nguyên Vô Ưu quay đầu lại, nhìn lướt qua hai người đang quỳ dưới đất, nhẹ giọng nói: “Đứng lên hết cả đi.”
Ngọc Châu, Ngọc Thúy bất an đứng dậy, cung kính đứng sang một bên.
Nguyên Vô Ưu lại quay đầu, tiếp tục nhìn những bông tuyết chuẩn bị rơi xuống, giọng nói trong veo như nước: “Các ngươi đều có tiến bộ, mà ta cũng rất tín nhiệm các ngươi.” Nhưng tín nhiệm không phải là vạn năng. Là nô tì thiếp thân của nàng, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ phải đối mặt với những thử thách mà bọn họ phải đối mặt, mà nàng chẳng qua chỉ là cho bọn họ học một lớp tâm lý sớm mà thôi.
Trong lòng Ngọc Châu, Ngọc Thúy rất kinh ngạc. Ý của công chúa là những gì bọn họ nói đều đúng cả sao? Trần mỹ nhân không đơn giản chỉ là tì nữ thiếp thân của Ngọc phi? Bà ta thật sự là mật thám nương nương sắp xếp bên người Ngọc phi?
Vậy… hai người thuận theo lối suy nghĩ này suy ngẫm sâu hơn, đột nhiên vì sự việc ẩn giấu phía sau mà hoảng sợ kinh hoàng.
Công chúa đang chỉ dẫn cho bọn họ, cũng là đang cảnh cáo bọn họ.
Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng mỉm cười. Ngọc phi là một kẻ thông minh hiếm thấy, không chỉ như vậy, vận may của bà ta cũng rất tốt.
Tứ đại thị thiếp, cho dù không được sủng ái cũng không biểu thị cho việc bọn họ không tồn tại. Một khi đại sự thành công, bọn họ chính là phi tần, là đối thủ tranh đấu cả đời. Ở điểm này, Lưu Thị Oánh Hoa ngược lại cũng không phải là kẻ ngốc, bằng không cũng sẽ không áp chế những người phụ nữ này ba năm đến thở cũng không dám thở mạnh như vậy.