Phượng Kinh Thiên

Chương 43: Tiến triển của vụ án (2)



Trần mỹ nhân khẽ ngây người ra rồi sau đó chau mày nói: “Ý của công chúa là?”

Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt hỏi: “Theo ngươi, sẽ thế nào nếu như Ngọc phi chỉ được lựa chọn một trong hai người là Đại công chúa hoặc Nhị hoàng tử?”

Tuy vẫn chưa có chứng cứ, nhưng nếu chọn giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, suy luận và trực giác của nàng đều cho rằng có thể làm được chuyện nhìn như không chê vào đâu được nhưng thực tế lại vô cùng ngu xuẩn này, chắc chắn chỉ có thể là Nguyên Hạ Sinh, cho nên mới nói, không sợ đối thủ thông minh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

“Đương nhiên là Nhị hoàng tử rồi.” Trần mỹ nhân dường như là buột miệng nói ra, sau đó bà ta như là nghĩ thông suốt điều gì, khiếp sợ mở to mắt, vội vàng hỏi: “Công chúa có ý gì?”

Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng nhướng mày, đôi mắt đen không thấy đáy và trắng ngần không chút tạp chất đó rõ ràng là bình lặng như mặt nước, nhưng lại khiến người khác không dám nhìn thẳng. Trần mỹ nhân lúc này mới ý thức được sự bất kính và vô lễ của mình: “Nô tì đáng chết.”

“Nói cách nhìn của ngươi đối với những nữ nhân trong hậu cung đó ta nghe.”

“Vâng.” Trái tim của Trần mỹ nhân vẫn đang còn đập thình thịch vì tiếp xúc với đôi mắt kia, nghe mệnh lệnh được truyền ra từ giọng nói dịu dàng, bình thản nhưng không cho phép cự tuyệt ấy, lại nghĩ về cảnh tượng lúc bà bất kính với công chúa, trong lòng bắt đầu sợ hãi. Bà ta thật không hiểu đầu óc của bản thân đang bị gì mà dám hỗn xược như vậy?

Trần mỹ nhân không dám giấu giếm bất kì điều gì nữa, hễ biết thì sẽ nói, hễ nói là sẽ nói hết.

“… Những gì nô tì biết chỉ có như vậy thôi.” Bây giờ bà mới hiểu ra, Nguyên Vô Ưu này còn khiến người khác sợ hãi hơn là đám nữ nhân điên trong Thất Tâm Điện kia.

Thờ ơ liếc nhìn Trần mỹ nhân đang quỳ lạy trên mặt đất một cái, giọng Nguyên Vô Ưu bình tĩnh: “Hi vọng lần tới lúc bản công chúa đến đây, ngươi có thể thật sự khiến bản công chúa yêu thích.”

Tim Trần mỹ nhân run lên: “Nô tì đương nhiên sẽ ở nơi này tự kiểm điểm, sửa lỗi sai.”

***

Quỳnh Ngọc Cung.

Từ khi Nguyệt Thanh Cung bị cháy, Đại công chúa gặp nạn, Ngọc phi liền thương tâm quá độ, bệnh nằm liệt trên giường. Thái y nói bệnh tình của nương nương cần phải tĩnh dưỡng, việc này cũng khiến cho những phi tần cấp thấp sáng trưa chiều tối đến thăm đều không dám đến làm phiền nữa.

Quỳnh Ngọc Cung nhìn bề ngoài như đã khôi phục sự bình tĩnh, nhưng bình tĩnh cũng thật sự chỉ là bề ngoài mà thôi.

Lúc này trong nội điện tẩm cung của Ngọc phi, Nhị hoàng tử thấp thỏm lo âu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt bén nhọn âm u của Ngọc phi đang nửa nằm nửa ngồi trên giường ngọc.

Thật lâu không thấy có động tĩnh gì, Nhị hoàng tử nhịn không được ngẩng đầu lên, dè dặt lên tiếng: “Mẫu… mẫu phi.”

Ngọc phi nhắm mắt, cố gắng bình ổn lại lửa hận trong lòng: “Ngươi nói Đại hoàng tử mời Cố Lăng đến phủ Đại hoàng tử?”

Thấy mẫu phi khôi phục bình tĩnh, Nhị hoàng tử vội vàng gật đầu, khó giấu được sự lo lắng trong lòng: “Mẫu phi, hoàng tỷ và Đại hoàng huynh giao tình rất tốt, có khi nào nàng ấy…”

“Không đâu.” Ngọc phi nói như chém đinh chặt sắt. Bà quá hiểu Mai phi rồi, chuyện này bà ta nhất định sẽ hỏi qua Đại hoàng tử, nếu như Đại hoàng tử thật sự biết được chuyện này, hắn không thể nào không đau lòng, mà Mai phi cũng sẽ không thể nào không có bất kì hành động gì.”

“Nhưng… nhưng mà hài nhi vẫn cảm thấy có chút lo lắng, cho dù hoàng tỷ không nói chuyện này với Đại hoàng huynh, cũng khó có thể đảm bảo rằng Đại hoàng huynh không cảm nhận được chuyện gì từ trên người Đại hoàng tỷ, nếu không hắn tại sao lại mời Cố Lăng về phủ?”

Ngọc phi định thần lại, nhìn Nhị hoàng tử vừa lo lắng vừa hoảng loạn, tức đến nỗi tim dường như cũng bắt đầu đau, sắc mặt trắng bệch, ngón tay chỉ vào Nhị hoàng tử đang run rẩy: “Ta… ta sao lại sinh ra một đứa ngu ngốc như con chứ?”

“Mẫu phi…”

“Ta đã dạy con làm như thế nào, hả, con vội cái gì? Làm loạn cái gì?”

“Nhị hoàng tử quỳ xuống bịch một tiếng: “Hài nhi biết sai.”

Ngọc phi há miệng thở phì phò, cố gắng xoa xoa lồng ngực tức đến đau nhói của mình: “Quay về tẩm cung của con đi, con có thể nghe ngóng tiến triển của vụ án, nhưng không được tiếp cận Cố Lăng.”

Nhị hoàng tử kinh ngạc: “Mẫu phi, vậy lỡ như…” Hắn cho rằng tìm cơ hội tiếp cận Cố Lăng thăm dò tình hình một chút là rất quan trọng.

Ngọc phi trợn mắt nhìn, nghiêm nghị trách mắng: “Lời ta nói, con nghe không hiểu phải không?”

“Hài nhi không dám.” Thấy bà giận dữ như vậy, Nhị hoàng tử vội vàng nói.

“Nhớ lấy, không được phép tiếp cận Cố…”

“Nương nương…” Cát Tường vội vội vàng vàng chạy vào ngắt lời Ngọc phi.

Trong lòng Ngọc phi nhảy dựng lên, liếc mắt nhìn Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất, Nhị hoàng tử đứng dậy, cung kính lui sang một bên.

“Chuyện gì mà gấp gáp, vội vàng như vậy?”

Cát Tường cung kính trả lời: “Bẩm nương nương, Thi công công cho người đến nói, mời Nhị hoàng tử mau chóng đến Thánh Dương Cung.”

“Cái gì?” Lồng ngực của Nhị hoàng tử đập mạnh, đầu óc choáng váng như muốn ngất đi, hắn hoảng loạn nhìn về phía Ngọc phi: “Mẫu phi…”

“Câm miệng… Để mẫu phi nghĩ xem.” Sau khi nghiêm mặt quát to một tiếng, Ngọc phi nhắm mắt suy nghĩ trong giây lát rồi mới mở to mắt ra, chậm rãi dặn dò: “Hạ Nhi, chắc là Cố Lăng muốn gặp con, con nhớ kĩ, nếu như Cố Lăng hỏi chuyện tình cảm giữa con và hoàng tỷ của con như thế nào, con cứ nói thật, còn nếu như muốn hỏi…”

Ngọc phi cắn chặt răng, sắc mặt nhìn hắn trịnh trọng vô cùng: “Tất cả đều phải xem phản ứng của con khi lâm trận, nhớ kĩ, chỉ cần không hoảng loạn, không rối, mẫu phi tin con nhất định sẽ vượt qua được.”

Sau cơn hoảng loạn, Nguyên Hạ Sinh nghe thấy lời nhắc nhở của Ngọc phi thì cũng dần dần bình tĩnh lại, trịnh trọng gật đầu: “Mẫu phi yên tâm, hài nhi biết nên làm như thế nào.”

“Nhớ kĩ, không được hoảng loạn.”

***

Tiểu Lý Tử cung kính dâng bức thư truyền lên, lui về sau ba bước yên lặng chờ đợi.

Hoài vương nhìn phong thư trong tay, trên phong thư không có chữ, hắn nhìn chằm chằm phong thư này một lúc, mới từ từ mở thư ra.

Chữ viết trên giấy tuy chưa thể nói là mạnh mẽ có khí chất, nhưng văn chương lại lưu loát uyển chuyển, giữa những hàng chữ tự nhiên, thanh tịnh lại như ẩn giấu một sự tao nhã, ung dung.

Sau khi nhìn rõ nội dung trong thư, Hoài vương im lặng một hồi lâu.

“Tiểu Lý Tử.”

Tiểu Lý Tử vẫn luôn đứng hầu bên cạnh cung kính cúi đầu: “Nô tài có mặt.”

“Truyền… Tiểu Đào Tử đêm nay đến gặp bản vương.”

Tiểu Lý Tử kinh ngạc: “Vương gia suy xét…”

Hoài vương phất tay ngăn chặn lời nói của hắn, lạnh giọng nói: “Đi.”

Khóe miệng Tiểu Lý Tử giật giật, nhưng lại chỉ nói: “Nô tài tuân mệnh.”

***

Lúc này, Cố Lăng đang ở bên trong Thánh Dương Cung đánh cờ với Khánh Đế.

Khánh Đế nhàn nhạt như lơ đãng, đưa mắt nhìn thiếu niên khom lưng đứng đánh cờ bên cạnh ông, trong lòng vô vàn tâm sự nhưng trên mặt lại không biểu cảm gì. Chậm chạp nhấc lên một con cờ lần nữa, liếc mắt nhìn thế cờ trên bàn, ông mỉm cười khen ngợi nói: “Vẫn chưa đến tuổi trưởng thành mà đã có được kì nghệ như thế, Viễn Tây Hầu có đứa cháu đời sau ưu tú như Cố khanh, trẫm cũng thật vui mừng.”

Cố Lăng cung kính khiêm nhường nói: “Lời khen của hoàng thượng, tiểu thần hổ thẹn không dám nhận.”

Khánh Đế nhàn nhạt liếc nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ngươi chẳng qua chỉ chênh lệch ba tuổi so với Đại hoàng tử của trẫm, nhưng theo trẫm, ngươi ưu tú hơn Đại hoàng tử nhiều.”

Cố Lăng lập tức quỳ xuống: “Tiểu thần không dám.”

Dường như không nhìn thấy hành động của hắn, Khánh Đế chăm chú nhìn bàn cờ bên cạnh, nhàn nhạt hỏi: “Cố khanh sau khi đến phủ Đại hoàng tử lại vào cung tìm Nhị hoàng tử hỏi thăm, vụ án tiến triển như thế nào rồi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.