Khoảnh khắc lưỡi rìu tiếp xúc với lưỡi kiếm văng lên những tia lửa, vang lên một tiếng keng lớn, hai luồng lực lớn đụng phải nhau, đôi bên đều bị bật ngược về sau nửa bước. Mộc Vũ không quay đầu lại mà ra lệnh: “Các ngươi bảo vệ công chúa rời khỏi đây.” Người này chắc chắn không có ý tốt, hắn thật sự không ngờ sẽ gặp một đối thủ như thế ở kinh thành, nhưng vì hành động dò thám tối nay, viện binh sẽ không đến nhanh như vậy.
Mộc Vũ còn chưa dứt lời, một bóng người màu bạc thoắt cái đã đáp xuống, nhẹ nhàng đứng sau người đàn ông lưng gù, giọng nói thanh thoát mơ hồ tỏa ra hơi lạnh khiến người ta rợn tóc gáy: “Người này giao cho ta, giết!”
Thân hình của người đàn ông lưng gù chợt lóe lên, tựa như ma quỷ, tốc độ nhanh đến mức người khác không thể nhìn rõ hắn đã hành động như thế nào?
Chỉ nháy mắt, chiếc rìu vẫn đang rỏ máu trên tay hắn đã bổ thẳng về phía xe đèn, nếu nhắm trúng, e rằng Nguyên Vô Ưu sẽ bị bổ đứt đôi người.
Mộc Vũ hoảng sợ, phóng người lên ngăn cản, liền bị một luồng khí lạnh sắc bén chém vào cổ, khiến hắn không thể không tránh sang một bên. Tuy nhiên, hắn chẳng đoái hoài quay xem người kia đã ra tay như thế nào, mà cực kỳ kinh ngạc ngước nhìn chiếc rìu lớn như xẻ đôi sóng nước giết chết hai tên thị vệ cản ở phía trước, hướng thẳng về đầu Nguyên Vô Ưu.
Sắc mặt của Ngọc Châu, Ngọc Thúy trắng bệch, sợ hãi nhắm mắt, nhưng vẫn kiên quyết đứng che chắn trước Nguyên Vô Ưu, không mảy may chùn bước.
Sau khi hai tên thị vệ bị giết chết, Cố Lăng nhanh chóng rút lấy cây đao giắt bên hông của một thị vệ khác, phóng lên ngăn lại chiếc rìu đang giáng xuống.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ dõi theo cảnh tượng nguy hiểm này.
Tiếng gãy leng keng vang lên cùng tiếng đao rơi xuống đất, đao trong tay Cố Lăng thế mà lại bị chém thành hai khúc, nhờ vậy làm giảm bớt lực của chiếc rìu nhưng vẫn không thể đánh lui nó. Mắt thấy rìu sắp chém xuống bả vai Cố Lăng, một con dao nhỏ từ tay Liêu Thanh Vân bay thẳng về mặt hắn. Người đàn ông lưng gù không thể không vung rìu lên ngăn lại con dao đang tỏa ra sát khí ngút trời này. Dao rơi trên mặt đất, nếu ai là ngỗ tác* nhất định sẽ rất quen thuộc, bởi vì đây là dao giải phẫu chỉ ngỗ tác mới dùng được.
*Ngỗ tác: pháp y thời xưa.
Thừa lúc người đàn ông lưng gù vung rìu ngăn dao, hai người Cố Lăng, Liêu Thanh Vân đồng thời ra tay, liên thủ công kích hắn. Ba bóng người bắt đầu đánh nhau.
Cảnh tượng nguy hiểm lúc nãy không chỉ dọa Ngọc Châu, Ngọc Thúy sợ muốn chết, Mộc Vũ cả người cứng đờ, mà nhóm thích khách mặc trang phục múa rồng đang chiến đấu cùng thị vệ cũng sợ đến toát cả mồ hôi lạnh. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó nhỏ giọng nói “rút lui”, sau đó liền nhanh chóng biến mất.
Không có thích khách gây rối, toàn bộ thị vệ đều chạy đến bên xe đèn, nhìn thanh đao bị rìu đen chém gãy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, họ quả thật không dám tin đường đường là vũ khí của ngự tiền thị vệ, mà lại không thể chịu nổi một chiếc rìu thế này? Đương nhiên, binh khí của mình như thế nào thì họ là người rõ nhất, nhưng vậy mới càng khiến họ kinh hãi, bởi vì đây đồng nghĩa với việc, một chiếc rìu trong tay thích khách lại là thần khí chém sắt như chém bùn.
Dù rằng khiếp sợ, nhưng các thị vệ vẫn bình tĩnh bảo hộ xe đèn, vừa phòng bị vừa rời khỏi đây.
Mộc Vũ lạnh lùng nhìn người đàn ông đeo mặt nạ da mềm màu bạc trước mắt: “Các hạ là người phương nào?” Tại sao hắn lại muốn giết Vô Ưu công chúa?
Đôi môi để lộ ở ngoài mặt nạ chậm rãi nhếch lên, hắn không nói một lời, tiếp tục nhào về phía Mộc Vũ.
Đến bây giờ Mộc Vũ mới thấy rõ, hóa ra thứ xém chém đứt cổ hắn khi nãy là một thanh nhuyễn kiếm màu bạc quấn ở cổ tay của người này. Thanh kiếm giống như một con rắn bạc, bay lượn theo động tác của chủ nhân, chiêu thức tuyệt đẹp lại tràn đầy sát khí, chỉ cần lơ đễnh một chút, tuyệt đối sẽ chết ngay tại chỗ.
Mộc Vũ không dám khinh suất, nhưng lại lo lắng Cố Lăng và Liêu Thanh Vân không thể chống lại chiếc rìu chém sắt như chém bùn kia. Võ công của hắn tuy không cao, nhưng thắng ở thủ đoạn độc ác, sức mạnh to lớn còn có được vũ khí tuyệt diệu. Còn hai người này, lại tay không tấc sắt, chỉ sợ khó lòng địch nổi.
Chỉ phân tâm liếc nhìn một cái, trên mặt bỗng thấy lạnh, Mộc Vũ hốt hoảng trong lòng, vội tránh né theo bản năng nhưng vẫn chậm một bước, má trái đã bị rạch một vết. Người đàn ông áo bạc cười nhẹ, tiếng cười trong trẻo êm tai, nhưng kiếm trên tay cũng không có ý ngừng tấn công.
Phần lớn người ở Vọng Giang Các đã bị dọa hồn vía lên mây khi thấy chiếc rìu không hề do dự mà chém đứt thân người. Ai nấy đều sợ hãi đóng chặt cửa sổ, núp dưới gầm bàn run lên bần bật.
Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ.
Đào Phi Vũ run rẩy trốn trong lòng Lâm Doanh Doanh. Ngay cả người luôn bình tĩnh như Lâm Doanh Doanh cũng nhắm mắt, không dám nhìn khung cảnh xác chết khắp nơi, tay chân vung vãi kia.
Lâm Duy Đường hé mắt nhìn người đàn ông áo bạc và tên lưng gù cầm rìu bịt mặt: “Họ không phải là đối thủ của hai người này.” Cố Lăng và Liêu Thanh Vân là con cháu nhà quan, có được võ công như vậy quả thật xem như không tệ, nhưng công phu của họ cũng chỉ để tự bảo vệ mình thôi. Mà hai người kia đều dùng võ công giết người, nếu muốn tự vệ còn có thể liều mạng một lần, nhưng họ còn phải che chở người trong xe, e rằng lực bất tòng tâm.
“Võ công của tên hộ vệ kia không tệ, nếu đánh riêng một mình, cho dù không thắng, cũng sẽ không thua bao nhiêu.” Văn Vô Hà nhẹ giọng nói, tầm mắt lại dõi theo Nguyên Vô Ưu đang ngồi trên xe.
Lâm Duy Đường hướng theo tầm mắt của hắn, cười như không cười: “Có lẽ, vị Vô Ưu công chúa này đang rất sợ hãi?”
Văn Vô Hà nhìn chằm chằm vào người bị khăn lụa che mặt, bỗng nhiên mỉm cười: “Không, đệ đoán nàng ấy không sợ đâu.”
Lâm Duy Đường hơi nhíu mày.
Ở đằng xa, Cố Lăng cùng Liêu Thanh Vân đang rất khó khăn chống lại chiếc rìu trên tay người đàn ông lưng gù, rõ ràng có vẻ yếu thế hơn hẳn. Thế nhưng, hai người họ liều mạng cùng nhau đánh, hắn cũng rất khó để thoát thân.
Người đàn ông áo bạc đang giao chiến với Mộc Vũ lại nhếch môi lần nữa. Hắn giả đánh một chiêu, bỗng vung tay áo rộng thùng thình lên, hơn mười mũi ám khí bay ra, đánh trúng không ít thị vệ đang che chở Nguyên Vô Ưu. Trong đó, có một mũi xuyên qua bả vai của Ngọc Thúy rồi đâm vào lưng Ngọc Châu.
Hai người khẽ rên một tiếng, Ngọc Thúy tái mặt ngã lên người Ngọc Châu. Tuy vết thương của Ngọc Châu nhẹ hơn đôi chút, nhưng vẫn đau đến sắc mặt trắng bệch: “Công… công chúa, người chạy mau… chạy mau đi…”
Nguyên Vô Ưu vươn tay kiểm tra mạch đập trên cổ Ngọc Thúy, phát hiện vẫn còn dấu hiệu sống, nàng yên tâm đôi chút. Sau đó, nàng mở mắt nhìn phố Xương Thịnh phồn hoa đang náo nhiệt sau một trận ám sát mà máu chảy thành sông.
Nguyên Hạo Thiên muốn thăm dò nàng, nàng cũng không bất ngờ, đám thích khách múa rồng kia tám chín phần là do ông ta phái đến, nhưng hai người này… lại đến vì điều gì? Tại sao lại muốn giết nàng?
Cố Lăng, Liêu Thanh Vân vì người đàn ông áo bạc phóng ra ám khí mà hoảng sợ. Chỉ mới phân tâm, tên cầm rìu liền thoát khỏi sự bao vây của họ.
Bọn họ không có khả năng đuổi theo đối thủ đã trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn hướng về xe đèn cách đó không xa.
Mộc Vũ cũng bất chấp bị người đàn ông áo bạc chém đứt cổ, liều mình chạy lại. Hoàng thượng đã từng dặn, hành động đêm nay chỉ là thăm dò, không thể để công chúa bị thương, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu như Vô Ưu công chúa thực sự xảy ra chuyện gì, dù cho hoàng thượng không trách hắn, hắn cũng khó mà yên lòng.