A Cẩn không hiểu vì sao đột nhiên Hoàng Thượng lại nhắc đến đề tài này. Theo như Thời Hàn phân tích lúc trước, chuyện này không đơn giản như thế. Nhưng bây giờ nhìn hoàng gia gia và cữu cữu đúng chung một chỗ, nàng lại cảm thấy hình như không phức tạp như Thời Hàn nghĩ.
A Cẩn nắm vạt váy lắc lư, lúc ngó cái này, lúc nhìn cái kia rất đáng yêu. Hoàng Đế thấy dáng vẻ lanh lợi tinh nghịch của nàng thì hỏi: “A Cẩn đang làm gì thế?”
A Cẩn ngẩng lên, cười hì hì: “Con đang nghĩ hoàng gia gia có chịu khuyên cữu cữu giúp con không.”
Hoàng Đế từ chối cho ý kiến, A Cẩn bèn vội vàng tiến lên, lật mình bò lên bàn, động tác cực kì lưu loát. Nàng lay lay cánh tay của Hoàng Đế, nài nỉ: “Hoàng gia gia giúp con một chút đi mà! Cữu cữu con không thể độc thân được.”
Thẩm Nghị: “A Cẩn nghĩ nhiều quá, tiểu hài tử đừng quan tâm chuyện của người lớn.”
A Cẩn liếc sang chén trà trên bàn, cầm lấy uống một ngụm cho bớt buồn bực: “Rượu vào tiếp thêm sức mạnh, tuy con không dám chọc cữu cữu, nhưng bây giờ cần phải nói chuyện cho đàng hoàng.”
Thẩm Nghị nhìn cái chén kia, cạn lời nói: “Ta nhớ hình như nó là trà nhỉ?”
A Cẩn: “… Hì hì, ha ha ha.”
“Thẩm khanh không phải trẻ con, mọi chuyện đều có tính toán của riêng mình. A Cẩn còn nhỏ, không hiểu tâm tư người lớn, con ngoan một chút.” Hoàng Đế nói.
A Cẩn chọt chọt hai ngón tay vào nhau, tâm trạng sa sút ngồi trên mặt bàn. Nếu như lúc này nàng còn không hiểu, vậy nàng đúng là một cái chày gỗ. Hoàng Đế không muốn để nàng xen vào việc của người khác, nói cách khác, ông vẫn còn có chỗ cần dùng đến vị Ngu tiểu thư này. Ngoài ra, ông cũng không đồng ý việc nàng xúi giục, muốn giới thiệu Ngu tiểu thư cho Thẩm Nghị. Nhưng có lẽ là vì không muốn để cho tiểu hài tử thất vọng, ông mới dùng cách lòng vòng như thế. Thẩm Nghị từ chối, mình cũng không thể xen vào nữa. Nghĩ đến đây, A Cẩn cảm thấy hoàng gia gia của nàng quả là cực kì nhìn xa trông rộng. Nhưng mà… Ngu tiểu thư vừa đẹp người lại vừa dịu dàng, là người phù hợp làm mợ nàng nhất, còn lâu nàng mới bỏ cuộc! Ha ha ha, trên có chính sách, dưới có đối sách.
Nghĩ đến đây, chân nhỏ của A Cẩn đạp đạp Hoàng Thượng: “Hoàng gia gia, cữu cữu khiến con rất mất mát. Con cảm thấy chỗ này đúng là chỗ đau lòng của con, con phải đi đây.”
Thẩm Nghị nhìn đế giày bẩn thỉu của A Cẩn và dấu giày rõ ràng trên long bào, khẽ nhíu mày.
“Vậy bé ngoan A Cẩn muốn đi đâu đây?”
A Cẩn quay đầu, vẻ mặt thê lương: “Đau lòng đi lưu lạc thiên nhai.”
“Xì!” Hoàng Đế không nhịn được mà cười phun, theo tuổi tác lớn dần, tính ông lại càng giống như trẻ con. Thấy A Cẩn như thế, Hoàng Đế cảm thấy đáng yêu không chịu được, xoa đầu A Cẩn khiến búi tóc của nàng rối tung, nói: “A Cẩn ngoan nào, đừng xen vào chuyện của người lớn. Con xem, cữu cữu con cũng không cần con giúp đỡ.”
A Cẩn lại lén đạp Hoàng Đế một cái, nhìn thấy hai dấu giày trên long bào của ông, A Cẩn hài lòng nhảy xuống bàn: “Hoàng gia gia, con muốn ra ngoài chơi. Cữu cữu, con đi đây!” Nói rồi nàng hơi khẽ cúi chào, trông cực kì lễ phép. Nhưng mà vừa nói xong, A Cẩn đã chạy bình bịch đi mất.
Đợi đến khi A Cẩn ra ngoài thì nhìn thấy Thời Hàn đang ngồi trên bậc thang, ngẩng đầu lên nhìn trời. A Cẩn chạy vọt tới sau lưng Thời Hàn giống như đầu xe lửa nhỏ, nhảy tọt lên, nàng nhéo lỗ tai Thời Hàn, nói: “Thời Hàn ca ca cõng ta.”
Cũng may Thời Hàn là người luyện võ, nếu không bị nàng vọt thẳng tới rồi nhảy lên như thế, sợ là đã té xuống bậc thang bên dưới. Hắn nắm chặt bắp chân A Cẩn, cõng nàng đi xuống bậc thang.
A Cẩn bĩu môi nói: “Bị Thời Hàn ca ca nói đúng rồi, Hoàng gia gia quá lừa người, ông ấy không muốn để cho Ngu cô cô gả cho cữu cữu ta, còn cố ý dùng cữu cữu ta làm vũ khí. Cữu cữu ta đáng thương quá, trông thì là một người khôn khéo, thật ra lại là một tên đần, để cho bị hoàng gia gia lợi dụng nha.”
“A Cẩn… muội mới có năm tuổi, suốt ngày cứ nghĩ những chuyện này không mệt à?” Thời Hàn hỏi.
A Cẩn giận dữ: “Nếu như là người khác, đương nhiên ta sẽ không quan tâm, nhưng đó là cữu cữu ta, cữu cữu ruột thịt đó. Tuy ông ấy hơi nghiêm khắc, mặt cũng nghiêm túc, nhưng đó là cữu cữu của ta, biết che chở ta, tốt với ta, biết chăm sóc ta, lại còn dọn phân dọn nước tiểu! Năm tuổi thì sao, năm tuổi thì thế nào? Ta cũng là một người lớn, ta cũng biết phân biệt mà? Hơn nữa, ta thông minh lanh lợi như thế, nếu như đầu óc không tốt thì sao gánh vác được cái danh thông minh lanh lợi được?”
A Cẩn lắc lư mỉa mai một đống, Thời Hàn nghe thấy chỉ cười, cười đủ rồi, hắn mới nói: “A Cẩn đúng là đồ ngốc.”
A Cẩn không thích nghe, ai ai cũng nói nàng thông minh, tại sao hắn có thể nói mình là đồ ngốc? Chuyện này không khoa học, không khoa học nha! Phải biết rằng linh hồn nàng là một người trưởng thành, tuy giả vờ ngu ngốc lại tỏ vẻ dễ thương, nhưng đây đều là biểu diễn để che giấu bản chất người trưởng thành bên trong nàng, được chưa? Nàng là một diễn viên đấy!
“Ai nói ta ngốc? Huynh nói xem! Tại sao lại nói ta như thế!”
“Chuyện này đâu phải chỉ là chuyện riêng một mình muội. Tìm kiếm cộng đồng, đồng minh có sức chiến đấu hơn mới là đúng đắn.” Thời Hàn chỉ điểm.
A Cẩn không rõ, nàng nhìn Thời Hàn trước mặt, hỏi: “Huynh đang nói chính huynh à?”
Thời Hàn mỉm cười lắc đầu: “Đương nhiên không phải ta, muội quên rồi à, Ngu Uyển Tâm họ Ngu.”
A Cẩn: “Bà ngoại huynh cũng là họ Ngu kìa! Ui da không đúng, á á, ta hiểu ý huynh rồi. Quý phi nương nương!”
“Đúng thế, Quý phi nương nương cũng họ Ngu.”
A Cẩn hiểu ngay, xem ra, đầu óc Phó Thời Hàn quả thật dùng rất tốt, kiểu trợ tá đắc lực này đúng là cực tốt. Nàng đầy hớn hở, hai mắt cười thành vầng trăng khuyết, nhưng vừa nghĩ lại, A Cẩn đã bĩu môi: “Huynh đã đồng ý khuyên cữu cữu giúp ta, thế mà lại không thành công.” Tội! Đây là tội của tên khốn Phó Thời Hàn này!
Thời Hàn vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng, xốc nàng lên lưng rồi nói: “Đang tiến hành! Nhớ lấy, mọi chuyện đều không thể gấp gáp. Vì A Cẩn có tính cách nôn nóng mới khiến người ngoài nhìn ra được suy nghĩ của muội. Nhưng thế này cũng không sao cả, muội mới có năm tuổi, rất có triển vọng.”
A Cẩn thở phì phò: “Ta không thấy ồn ào có gì không tốt, huynh xem phụ thân cặn bã của ta đi, tuy ngu ngốc lại gào to, nhưng cũng có nhiều chuyện rất tốt. Tất cả đều được định sẵn, ha ha ha!”
Thời Hàn cười đầy ẩn ý: “Muội cho rằng trên đời này thật sự có trùng hợp như thế?”
A Cẩn đang đắc ý nên không nghe thấy, đợi đến khi hỏi lại thì Thời Hàn lại không chịu nói. Hắn nói lảng sang chuyện khác, A Cẩn nhanh chóng bị chủ đề mới lôi đi.
Hôm sau.
A Cẩn đang lật tới lật lui ở Ngự Thư Phòng thì nghe có người xin yết kiến. Thiên gia cũng rất yêu thương A Cẩn, nếu không thì đã không A Cẩn ở Ngự Thư Phòng trong thời gian làm việc. Nhưng A Cẩn cũng rất có dáng vẻ của một đứa bé con, chưa từng quậy phá lung tung, chỉ lật tới lật lui tìm một ít sách tranh đọc, không hề động đến những thứ quan trọng khác.
Nghe có người yết kiến, A Cẩn không ngẩng đầu, tiếp tục lật tới lật lui. Hoàng Đế nói: “A Cẩn ra ngoài chơi đi.”
A Cẩn ngẩng đầu, tay nhỏ vươn ra: “Ngài bảo con tới, rồi lại bảo con đi, lễ vật đâu chứ!”
Hoàng Đế cười ha hả, ông hỏi: “Thế A Cẩn thích gì?”
Đôi mắt to của A Cẩn chớp chớp: “Con muốn… hà hà, con muốn một con dấu của Kỳ Ngộ Trăn.” Nhớ năm đó nàng ỷ vào việc mình là một bánh bao nhỏ mà lừa gạt, cướp con dấu khắc chữ “Ngôn” của Hoàng Đế, mà con dấu đó được ca ca của nàng dùng đến tận bây giờ. Nhưng năm đó nàng không biết Kỳ Ngộ Trăn là nhân vật truyền kỳ như thế nào, bây giờ biết rồi, nàng lại muốn đòi một con dấu khắc chữ “Cẩn Ngôn”.
Nhắc đến con dấu, Hoàng Đế cũng nhớ lại chuyện xấu nàng làm hồi còn bé, mỉm cười nói: “Vậy con muốn ông ấy khắc cái gì đây? Con nên biết, tính tình Kỳ Ngộ Trăn tiên sinh cực kì cổ quái, không tùy tiện tặng lễ vật cho người ta. Cho dù trẫm dặn dò thì chưa chắc ông ấy đã nghe.”
Mặt A Cẩn vẫn không thay đổi: “Con mặc kệ, hoàng gia gia lợi hại nhất, chắc chắn ngài có cách. Dù sao con muốn con muốn mà, con muốn con dấu có khắc chữ “Cẩn Ngôn”. Nếu như ngài không cho con, con sẽ không đi, con muốn gây sự.”
Vốn là yêu cầu vô lý, vậy mà A Cẩn vẫn nói rất hùng hồn. Nếu như là người ngoài, thiên gia sẽ lập tức tát người bay ra, không gặp nữa, nhưng đối với tiểu tôn nữ của mình, lại còn là tiểu tôn nữ đáng yêu khiến người ta yêu thích, thiên gia vẫn luôn tươi cười. Thấy nàng khóc lóc om sòm, ông nở nụ cười: “Được được, đồng ý với con hết. Chuyện này hoàng gia gia giúp con làm, vậy bây giờ A Cẩn chịu ngoan ngoãn đi chơi chưa?”
A Cẩn vẫy tay, hôn gió một cái: “Con đi đây!” Hoàn toàn không có chút dáng vẻ vừa rồi, khiến Hoàng Đế dở khóc dở cười.
A Cẩn đi ra ngoài, lướt ngang qua nam tử đang bước vào. A Cẩn nhìn hắn, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra người đó là ai. Người nọ lại hơi dừng một chút, nhìn về phía A Cẩn.
“Ngu Kính Chi tham kiến Hoàng Thượng.”
A Cẩn nghe giọng nói này, hai lỗ tai nhỏ dựng lên. Nhưng cho dù có dựng thẳng thế nào, nàng cũng đã đi đến cổng, A Cẩn nghĩ một lát, lanh lợi chạy tới cung của Ngu Quý phi. Nếu đã họ Ngu, vậy hẳn là có quan hệ với Ngu Quý phi!
A Cẩn chạy như một làn khói đến mật báo: “Quý phi nương nương…” A Cẩn vọt vào, tay vẫy lung tung: “Mọi người lui xuống hết đi, ta có chuyện muốn nói với Quý phi nương nương.” Nhìn dáng vẻ như có chuyện thật của nàng, Ngu Quý phi mỉm cười gật đầu, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài.
A Cẩn vội vàng nói: “Vừa rồi con đang chơi ở chỗ hoàng gia gia thì nghe nói có người yết kiến, hoàng gia gia thế mà lại bảo con ra ngoài. Người nói xem, có kỳ lạ không? Con là ai chứ, là áo bông nhỏ tri kỷ của hoàng gia gia nha, ông ấy vậy mà lại bảo con né mặt. Vì để con chịu đi, ông ấy còn đồng ý với con sẽ cho con một con dấu của Kỳ Ngộ Trăn đó! Con nghe được tên tự của người nọ, là Ngu Kính Chi. Quý phi nương nương, nghe nói hắn cùng họ với người, con vội chạy ngay tới mật báo.” Lộ rõ tính trẻ con.
Ngu Quý phi thấy chóp mũi nàng còn ướt mồ hôi, nhìn vẻ mặt “con đối với người tốt nhất, hai chúng ta là một phe” của nàng, cưng đến tột độ, lập tức ôm nàng vào lòng, chỉ hận không thể giữ nàng ở lại bên cạnh vĩnh viễn, không trả lại cho Lục Vương phi. Bà sờ gương mặt nhỏ nhắn của A Cẩn, nói: “A Cẩn đúng là một tiểu cô nương khiến người ta ưa thích, nhưng con đến nói với ta như thế, không sợ hoàng gia gia con không vui à?”
A Cẩn hất đầu, trượng nghĩa nói: “Con không sợ, hơn nữa hoàng gia gia ngoài hiểu con nhất thì cũng rất thương người. Ông ấy sẽ không tức giận.”
Ngu Quý phi lại bị câu nói của nàng làm vừa lòng thỏa ý, tuy tiểu cô nương nói chuyện nghe rất buồn cười, nhưng có tác dụng hơn hàng ngàn câu lấy lòng của người khác.
“Đúng là cục cưng của ta.” Ngu Quý phi hôn một cái lên mặt A Cẩn, nói: “Kính Chi là tôn tử của đại ca, không ngờ thằng bé thật sự trở lại!”
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Thời Hàn huơ kiếm: Tác giả-kun, ngươi ra đây cho ta!
Tác giả-kun: Làm gì?
Phó Thời Hàn: Mợ nó, ta và ngươi có thù gì oán gì, ngươi cho nam hai xuất hiện nhanh như thế. Đã nói ta là chân ái của A Cẩn mà?
Tác giả-kun: Đúng mà!
Phó Thời Hàn: Có nam hai thì không còn đúng nữa!
Tác giả-kun: Hắn là chàng trai ấm áp, là vật kê chân, là chàng trai si tình yên lặng bảo vệ “hai” ngươi!
Phó Thời Hàn: Vậy vẫn có thể nhịn một chút!
A Cẩn nghi ngờ: “Tuy nói một biểu ba ngàn dặm*, nhưng Thời Hàn ca ca à, Ngu Kính Chi là biểu ca của huynh mà? Thù địch người ta như thế ổn không?
*Một biểu ba ngàn dặm: diễn tả mối quan hệ xa cách giữa anh/chị/em họ với nhau.