Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 54



Lâm Tích cho rằng hô hấp của cô sẽ dừng lại, giây phút này dài đến nỗi giống như thiên trường địa cửu.

Cô ngửa đầu nhìn cậu, đôi mắt cậu dưới ánh đèn sân khấu, đen láy thâm thuý, giống như ngầm che dấu một vòng xoáy nhỏ, hút cô vào trong đó.

Khoảnh khắc này, họ dường như đã đợi rất lâu, cũng chậm trễ rất lâu.

May mắn thay, tất cả vẫn chưa muộn.

Một tiếng ừ kia của cô, dường như bị chìm ngập trong tiếng la hét ầm ĩ.

Tiếng ồn ào bên dưới sân khấu tràn ngập cả hội trường, Quý Quân Hành là nhân vật phong vân trong học viện, tướng mạo đẹp trai học hành giỏi giang, hơn nữa dáng vẻ đứng trên sân khấu kéo đàn violin của cậu vừa rồi, mặc dù biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, nhưng cũng đủ mê hoặc tất cả nữ sinh.

Còn Lâm Tích, nếu nói trước đây cô chỉ nổi tiếng ở khoa mình, thì lần này cả học viện đều biết cô.

Lúc trước cô biểu diễn, dáng vẻ thanh xuân sinh động ấy, đã đủ để người ta ghi nhớ sâu sắc. Mặc dù rất nhiều người cách xa sân khấu, không nhìn rõ tướng mạo của cô. Nhưng cô gái vóc dáng nhỏ bé mảnh mai, phần eo như ẩn như hiện lúc nhảy múa ấy, đã đủ làm cho người ta kinh diễm.

Bây giờ, cả hội trường như điên cuồng.

Ngay cả lãnh đạo trong học viện, cũng mỉm cười nhìn người trên sân khấu.

Quý Quân Hành cúi đầu nhìn cô, một tay cầm tay cô, một tay cầm đàn violin, khuỷu tay còn ôm bó hoa tươi, không hề hoảng loạn, bình tĩnh ung dung hơi khom người xuống dưới sân khấu, chào cảm ơn.

Lâm Tích thấy cậu khom lưng, không biết làm sao cũng khom lưng theo.

Nào biết hành động này, lại dẫn đến một tràng cười ở bên dưới.

Hai người đứng lên lại giống như cặp cô dâu chú rể đáp tạ khách mời.

Lúc này ánh đèn trên sân khấu đúng lúc tắt phụt, sinh viên phụ trách kiểm soát hội trường chạy lên sân khấu, dời đàn tranh, bàn và ghế trên sân khấu xuống.

Quý Quân Hành cầm tay Lâm Tích, dẫn cô đi xuống bậc thềm phía bên sân khấu.

Lúc Lâm Tích bước lên bậc thềm, chỉ cảm thấy dưới chân như dẫm trên bông, mỗi một bước đi, cũng đều lơ lửng.

Duy chỉ có bàn tay cậu đang nắm chặt tay mình, ấm áp lại có lực, nắm chắc tay cô, dẫn cô đi xuống từng bước.

Khi họ đến hậu đài, cho dù là người đang chuẩn bị lên sân khấu, hay nhân viên trợ giúp của hội học sinh, giờ phút này cũng đều mang vẻ mặt tò mò lẫn hưng phấn nhìn họ.

Nói thực, cảnh tượng này không phải chưa từng thấy, nhưng mà là hiếm gặp.

Huống hồ hai người người ta đứng cùng nhau thật sự rất xứng đôi, ngay cả chênh lệch về chiều cao cũng rất hài hoà.

“Vất vả rồi, mọi người vất vả rồi.” Học tỷ lúc trước giúp Lâm Tích trang điểm, cười nói với họ.

Lâm Tích nhớ ra chiếc áo đang mặc trên người mình là của học tỷ, thì vội nói: “Học tỷ, áo này hôm nay em không trả chị được, đợi em giặt sạch rồi đưa đến ký túc xá cho chị nhé ạ.”

Học tỷ nghe thấy vậy, liền cười nói: “Không cần giặt đâu, em cứ đưa chị đem về là được rồi.”

“Vừa nãy nhảy múa có ra chút mồ hôi, em giặt xong rồi đưa cho chị ạ.” Lâm Tích cười nói.

Nhưng lúc cô nói chuyện, Quý Quân Hành cúi đầu nhìn vùng eo của cô, phần eo của chiếc áo thun trắng này cắt xéo, lúc này cô yên lặng đứng đó, chỉ lộ ra một tí ti da bên trái.

Vừa rồi lúc cô biểu diễn trên sân khấu, Quý Quân Hành đứng phía sau sân khấu, nhìn bóng lưng cô.

Thiếu nữ lắc lư cái eo, tóc dài nhảy múa, toàn thân đều toả ra sức quyến rũ mê người.

Đây là một Lâm Tích cậu chưa từng nhìn thấy.

Là Lâm Tích để cho cậu cũng cảm thấy xa lạ lại mới mẻ.

Học tỷ thấy cô kiên trì, thì không kiên trì nữa. Bởi vì nhóm biểu diễn tiếp theo phải lên sân khấu, học tỷ vội đến bên cạnh giúp đỡ. May mắn là lúc này hậu đài đều là người chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn, cho dù có người nhìn về phía họ thì một lát cũng xoay đầu đi.

“Áo khoác của em đâu?” Quý Quân Hành nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.

Giờ phút này trên người Lâm Tích ngoại trừ áo thun trắng ra, cũng chỉ mặc một áo jacket mỏng, bởi vì vũ đạo hôm nay là phong cách đẹp trai khoẻ mạnh, cho nên cô phải mặc đồ hợp với vũ đạo.

Lúc này hậu đài có hơi lạnh, nên cậu mới hỏi như thế.

Nhưng lúc đang hỏi, Quý Quân Hành đã cởi tây trang trên người xuống, khoác lên người cô.

Cậu cởi áo vest xuống, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, sơ mi thoạt nhìn là màu trắng, chỉ là ánh đèn hậu đài quay vòng, nên màu bạc ẩn trên áo sơ mi trắng hơi toả sáng.

Vóc dáng của cậu bây giờ nở nang hơn hồi cấp ba nhiều, không còn là thiếu niên gầy gò quá mức ấy nữa.

Vai rộng, sống lưng thẳng tắp, mặc sơ mi trắng, vạt áo nhét vào trong quần tây màu đen, cả người thon dài sừng sững.

Lâm Tích uhm một tiếng, vội đi thay đồ của mình.

Chưa đầy một lát, cô thay đồ xong trở lại, áo len cao cổ màu trắng, bên ngoài là một chiếc áo ấm nỉ màu trà sữa dài đến gối, thoạt nhìn vừa dịu dàng lại ấm áp.

Lúc Lâm Tích quay lại, thì trả áo vest cho cậu, “Anh mau mặc vào đi, đừng để lạnh.”

Lúc này cây violin trong tay Quý Quân Hành đã không thấy đâu, ngược lại bó hoa lúc nãy Lâm Tích tặng cho cậu vẫn ở bên cạnh.

“Quý thần, áo khoác của cậu.” Có người đi tới, cầm áo của anh đến.

Là một chiếc áo ấm màu đen, Quý Quân Hành thuận tay mặc lên cho mình, thon dài phẳng phiu.

Cậu gật đầu với nam sinh, hờ hững nói: “Bọn tôi đi trước.”

“Không đợi lát nữa rút trúng thưởng à?” Nam sinh trêu ghẹo nói.

Quý Quân Hành lắc đầu, cầm bó hoa bên cạnh lên, nắm tay Lâm Tích, lúc vừa định đi, thì nói với nam sinh kia: “Đây là bạn gái tôi, Lâm Tích.”

Nam sinh này vừa rồi đương nhiên đã thấy một màn chấn động kia, lúc này cười với Lâm Tích, nói đùa: “Lúc nãy em vừa diễn xong, còn có không ít người hỏi thăm em từ anh đó, nhưng đoán chừng bây giờ chắc không ai dám rồi.”

Cậu ta cố ý nhìn Quý Quân Hành, dù sao vị này bây giờ cũng là bạn gái của Quý đại thần.

Ai sẽ không tự lượng sức mình như thế chứ.

Hai người rời khỏi hậu đài, dạ tiệc cũng vẫn đang tiếp tục.

Đến khi họ ra khỏi toà nhà tổng hợp, một cơn gió lạnh thổi qua. Lâm Tích hơi cúi mặt, nào biết người bên cạnh, bước chân chợt dừng lại.

Lâm Tích cúi đầu đúng lúc nhìn thấy đôi dày da bóng loáng kia của cậu, dừng trong tầm mắt mình.

“Lâm Tích.” Giọng của Quý Quân Hành trong gió lạnh, lại để lộ ra mấy phần ấm áp.

Cô ngẩng đầu nhìn sang phía cậu, cằm không nhịn được rụt vào trong cổ áo len màu trắng, gương mặt vốn chỉ to bằng bàn tay, giờ phút này dường như chỉ còn lại đôi mắt to vô cùng sáng lộ ở bên ngoài.

Cậu cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Vừa nãy em đồng ý anh rồi sao?”

Trên mặt Lâm Tích lộ ra vẻ rất ngạc nhiên, đồng ý anh cái gì?

Giọng nói của chàng trai lại lần nữa vang lên trong màn đêm lạnh giá, “Anh nói làm bạn gái anh nhé, em đồng ý anh rồi sao?”

Có lẽ mỗi người đều có khoảnh khắc như thế này, biết rõ tất cả đều là thật, nhưng bởi vì thời gian chờ đợi lại quá dài. Cuối cùng không nhịn được muốn xác nhận lại một lần nữa, chí ít cũng muốn nghe chính miệng cô nói một câu.

Cậu chăm chú nhìn cô, mặc dù không nói chuyện nữa, nhưng mắt vẫn lộ ra sự mong đợi.

Lâm Tích đứng im tại chỗ, vô thức li3m môi mình.

Cho đến khi cô nhẹ nhàng nhón mũi chân lên, một nụ hôn như lông vũ xẹt qua rơi lên gò má cậu, nhỏ giọng mà nghiêm túc: “Quý Quân Hành, bắt đầu từ hôm nay, anh là bạn trai của em.”

Cái ôm và nụ hôn đến thiên hoang địa lão cũng có thể liên quan.

Khi hai người đến giao lộ, đợi một lát, Trần Mặc và Cao Vân Lãng đến trước.

Hoá ra mấy người con trai bọn họ đã hẹn cùng nhau ra ngoài đón giáng sinh.

“Tạ Ngang đi đón Giang Ức Miên, tớ đã biết cô gái này chắc chắn sẽ đến trễ mà.” Trần Mặc dậm chận, trên người cậu cũng mặc một chiếc áo ấm phẳng phiu hơi mỏng.

Phong độ thanh thoát, nhưng lại không có độ ấm.

Lâm Tích nhìn dáng vẻ thỉnh thoảng dậm chân của cậu, xoay đầu nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không lạnh hả?”

Quý Quân Hành nhìn sang Trần Mặc bị lạnh run cầm cập, thì khẽ cười giễu một tiếng, hiển nhiên là dùng tiếng cười này để trả lời câu hỏi.

Cao Vân Lãng thấy Quý Quân Hành mặc một bộ tây trang bên trong áo ấm, rồi lại nhìn thấy trang điểm trên mặt Lâm Tích, mắt cô gái vốn to, lúc này dưới ánh đèn đường và trời đêm đan chéo, càng thêm loé sáng.

Cậu hỏi: “Hai người các cậu đều đi biểu diễn à?”

Lâm Tích gật đầu, “Tớ khiêu vũ, anh ấy đàn violin.”

Trần Mặc ngạc nhiên nói: “Hai người các cậu biểu diễn cùng nhau?”

“Không phải, anh ấy diễn với một nữ sinh khác.” Nghĩ đến chỗ này, Lâm Tích cũng quên hỏi chuyện này, cô hỏi: “Sao em chưa từng nghe anh nói, anh cũng tham gia biểu diễn.”

Quý Quân Hành lộ ra nụ cười lười biếng nhàn hạ, mở miệng nói: “Người biểu diễn lúc trước hôm qua bị sái tay, anh là tạm thời thay thế cậu ta.”

Quý Quân Hành luôn không hứng thú với những hoạt động văn nghệ này, nếu không phải thực sự không tìm được người. Lớp trưởng lớp họ năn nỉ cậu, thì cậu cũng sẽ không đồng ý hợp tấu với nữ sinh này đâu.

Lâm Tích lộ ra vẻ mặt thán phục, thấp giọng nói: “Em cũng không biết anh còn biết đàn violin đó.”

Quý Quân Hành uhm một tiếng, thấy dáng vẻ này của cô, đưa tay véo lên má cô.

Quả nhiên, véo trong tay, cảm giác trắng nõn, mịn màng.

“Rất lâu không luyện, tay đã cứng rồi.” Quý Quân Hành thấp giọng nói, giọng có hơi dỗ dành cô.

Trần Mặc và Cao Vân Lãng tự động nhìn sang bên cạnh, hai cái bóng đèn họ đây cho dù có sáng hơn nữa, thì trong mắt người ta cũng không nhìn thấy họ. May thay cuối cùng Tạ Ngang đã lái xe đến. Giang Ức Miên ngồi trên ghế lái phụ, Lâm Tích và Quý Quân Hành lên xe trước.

Đến khi Trần Mặc và Cao Vân Lãng đi đến, nhìn ghế sau chỉ còn lại một chỗ.

Trần Mặc khom lưng lên xe, đưa tay vỗ đùi mình, nói với Cao Vân Lãng: “Lãng Lãng, nào, ngồi lên chân anh nào.”

“Cái đệch.” Cao Vân Lãng phun ra một câu, kết quả phút chốc sau, cậu chui vào, ngồi thẳng lên đùi Trần Mặc.

Suy cho cùng Cao Vân Lãng cũng cao khoảng 1m8, ngồi trên đùi Trần Mặc, kiềm nén đến nỗi bỗng chửi tục một câu.

Trần Mặc vội nói: “Tạ Ngang, cậu lái xe đến bên chỗ ký túc xá tớ đi. Xe tớ đậu ở dưới lầu rồi. Ông đây thật không nên trốn tránh không muốn lái xe, để phải chịu tội thế này.”

Lâm Tích nhìn hai người đàn ông bọn họ chen chúc ở bên cạnh, liếc mắt đồng tình.

Cho đến khi cô đang muốn thu hồi tầm mắt của mình, thì phát hiện Quý Quân Hành ngồi ở giữa, mắt đang nhìn chằm chằm mình. Trong xe không mở đèn, chỉ là mắt cậu quả thực rất sáng.

Gần mười hai giờ, không biết vì sao, đèn trang trí phía trên cây thông noel cực lớn trước mặt này đều sáng hết lên. Trong đêm khuya, phát sáng lấp lánh, nhưng ánh đèn dù sáng hơn nữa, cũng không bằng ánh sáng trong mắt cậu.

Giờ phút này rất nhiều người đến xem buổi chiếu ra mắt phim nửa đêm, dần vây quanh cây thông noel, có cô gái nói với bạn trai bên cạnh: “Em hy vọng năm nay ông già noel có thể tặng cho em một bộ sản phẩm chăm sóc da của Lamer.”

“Nằm mơ đi, còn ông già noel, em nhiêu tuổi rồi.”

Cô gái không chịu tỏ ra yếu kém nói: “Anh không nghe ra là em nói cho anh nghe hả? Anh là bạn trai em, lẽ nào không thể làm ông già noel hào phóng tặng em một bộ à?”

“Vậy em cứ mơ tiếp đi.”

Cặp đôi bên cạnh vì chuyện ông già noel mà cãi nhau, Lâm Tích nhìn Quý Quân Hành cười khẽ.

Lâm Tích nhìn chiếc nhẫn trong ngón tay trắng trơn của mình. Chiếc nhẫn này, cô đeo trên cổ đã hai năm, trừ phi tháo xuống bảo dưỡng, thì cô gần như chưa từng để nó rời khỏi mình.

Bây giờ cuối cùng nó cũng được đeo vào trong ngón tay cô.

Mặc dù ông già noel sẽ không tặng quà cho cô, nhưng mà cô có Quý Quân Hành rồi.

Cậu cho cô thứ cô muốn nhất.

Lâm Tích nhón chân lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, một nụ hôn mềm mại rơi lên môi cậu.

Quý Quân Hành không ngờ cô sẽ chủ động, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt chứa ý cười.

Không bao lâu, Trần Mặc điện thoại cho Quý Quân Hành, bởi vì hôm nay người đến xem buổi chiếu ra mắt rất nhiều, họ chỉ mua được vé 12h45.

Quý Quân Hành thấp giọng uhm, rồi dập máy.

“Vào thôi.” Bởi vì bên ngoài rất lạnh, cậu kéo tay cô, từ thang máy còn đang chạy ở trung tâm mua sắn, đi thẳng lên rạp phim ở tầng bảy.

Vừa ra khỏi thang máy, sảnh rạp phim tiếng người ồn ào, Lâm Tích tò mò nhìn đám người tới tới lui lui.

Vậy mà nhiều người ghê, cô bởi vì từ trước đến nay chưa từng xem phim khuya, cho nên rất ngạc nhiên.

Họ đi vào, rất nhanh tìm được Trần Mặc và Cao Vân Lãng, hai người cầm vé xem phim trong tay, Trần Mặc hỏi: “Muốn gọi chút gì không?”

“Không cần đâu.” Lâm Tích do dự.

Trần Mặc nhìn Quý Quân Hành, “Biết ngay Lâm Tích sẽ nói vậy mà, A Hành cậu quyết định đi.

“Tớ đi mua đây.” Quý Quân Hành thấp giọng nói.

Lâm Tích cùng cậu đi qua, bởi vì là buổi chiếu ra mắt, rạp phim đặc biệt phù hợp với chủ đề bộ phim hôm nay, chuẩn bị ly uống nước đặc biệt, nắp hộp chế tạo thành hình bánh xe.

Lúc bên cạnh có người mua, Lâm Tích nhìn hơn hai lần.

Đến khi xếp hàng đến phiên họ, nhân viên hỏi họ muốn cái gì, thì Quý Quân Hành chỉ ly uống nước đặc biệt kia, “Muốn cái đó.”

Lâm Tích sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Cái này phải ba mươi tệ đó.”

Ly coca bình thường chỉ 10 tệ một ly thôi.

Quý Quân Hành nghiêng mặt, nhẹ giọng nói: “Không phải em thích sao?”

Lâm Tích: “……” Cô chỉ nhìn nhiều mấy lần thôi mà.

Bởi vì đồ rất nhiều, bọn Trần Mặc đến, lấy thức uống của mình đi. Họ nhìn ra cửa, “Cái thằng Tạ Ngang này dẫn Đại Miên đi đâu rồi? Đến bây giờ cũng không tới nữa.”

“Tình nhân người ta đang trong tình yêu nồng nhiệt, cậu khoan dung tí đi.” Cao Vân Lãng vậy mà hiếm khi nói giúp Tạ Ngang.

Trần Mặc xoay đầu nhìn cậu ấy, “Phải rồi, tình nhân người ta cùng nhau đón lễ, tớ thì chỉ có thể đi cùng cậu. Cậu cảm thấy tớ có thể khoan dung nổi không hả?”

Người tốt tính như Cao Vân Lãng, bị Trần Mặc tức giận hồi lâu không nói nên lời, cứ trố mắt nhìn cậu ấy.

Bởi vì sảnh phim mở điều hòa, hơi ấm từ lỗ thông hơi phía trên không ngừng thổi xuống, xung quanh lại nhiều người như vậy. Lâm Tích cảm thấy hơi nóng, nên mở nút áo ấm ra.

Cô bưng ly, yên lặng đứng ở một bên, lắng nghe họ đấu võ mồm.

Đúng lúc, Tạ Ngang và Giang Ức Miên từ cửa đi vào, nhưng họ nhìn quanh một vòng, lại không nhìn thấy bọn họ bên này.

Quý Quân Hành nhìn hai tên ngốc này, khoé miệng hơi nhếch, lộ ra nụ cười cạn lời.

“Đi thôi.” Cậu nói xong thì kéo tay Lâm Tích đi.

Nào biết Lâm Tích vừa nhấc chân, thì bị người bên cạnh đi tới, tông vào. Ly nước trên tay cô bởi vì vốn rất lớn, bị đụng một cái, thì rơi khỏi tay.

Mà người đụng cô, cũng cầm thức uống, hơn nữa thức uống cô ta mua còn là trà sữa.

Ly trà sữa lật úp xuống, hắt thẳng lên cổ tay Lâm Tích.

“A.” Một tiếng thét chói tai, là của cô gái tông vào Lâm Tích.

Lâm Tích im lặng hừ một tiếng, cảm thấy da trên cổ tay bị nóng đến đau.

Trà sữa và Sprite văng tung toé khắp nơi dưới đất, trên giày của cô gái đối diện đều là trà sữa màu nâu nhạt, cô ta ngỡ ngàng đến mức dậm chận, tức giận nói: “Cô làm sao đấy hả? Đi nhìn đường chút được không? Đụng người ta vậy à.”

Lâm Tích bởi vì đau, lúc này còn hơi mù mờ, thì đã bị chửi một tràng xối xả.

Cô gái bộ dạng hung tợn, đau lòng đôi giày mới mua của mình, vừa muốn nổi giận tiếp, nhưng Lâm Tích đã được Quý Quân Hành kéo ra sau.

Quý Quân Hành nhìn cô ta, cau mày: “Nếu cô cẩn thận chút, thì sẽ không có chuyện này.”

“Anh cái người này……” Cô gái nhìn về phía Quý Quân Hanhg, chỉ nhìn thấy chàng trai đẹp thế này, nên cũng ngại mắng chửi trước mặt cậu, chỉ nhỏ giọng làu bàu: “Anh cái người này, sao nói chuyện thế chứ.”

“Cho nên cô bắt nạt bạn gái tôi, tôi phải khen cô hả?” Quý Quân Hành lạnh mắt nhìn cô ta.

Người bạn của cô gái nhìn thấy cô ta đụng Lâm Tích trước, vội ở bên cạnh kéo kéo, lôi người đi.

Quý Quân Hành xoay đầu, hỏi Lâm Tích: “Không sao chứ?”

Lâm Tích lắc đầu, cô vốn muốn cãi lại, kết quả cô chưa nói chuyện, Quý Quân Hành đã chắn ở phía trước cô.

Chỉ là cô vừa muốn thả tay xuống, nhưng da trên cổ tay bị bỏng đụng vào quần áo, đau đến nỗi cô khẽ rên một tiếng. Quý Quân Hành liền túm cổ tay cô lên, lúc này mới phát hiện da cô đều bị bỏng đỏ.

Quý Quân Hành sửng sốt, sau đó có hơi nổi nóng, “Bị bỏng thành thế này, cũng không biết kêu. Em là đứa ngốc à?”

Cậu nói như vậy, cũng thực sự là đau lòng.

Lâm Tích sợ cậu lo lắng, lắc đầu: “Cũng đã nói không sao rồi mà, là vì da em trắng, mới thoạt nhìn thì thấy bỏng rất nghiêm trọng thôi.”

Lúc này Giang Ức Miên và Tạ Ngang đi tới, Giang Ức Miên thò đầu nhìn, hoảng hốt nói: “Lâm Tích, cổ tay cậu sao bỏng đỏ ghê vậy.”

“Tớ đưa cô ấy về trước, các cậu xem tiếp đi.”

Quý Quân Hành cũng không dám nắm cổ tay cô, sợ đụng vào chỗ cô bị bỏng.

Lâm Tích không ngờ cậu sẽ quyết định như vậy, liền nói: “Em không sao thật mà, anh đừng lo lắng. Vé cũng đã mua rồi còn gì.”

Giang Ức Miên nói ngay: “Lâm Tích, cậu đi nhà vệ sinh dội nước tí đi.”

Bởi vì phim sắp chiếu, Quý Quân Hành bảo mấy người kia vào trước. Cậu cùng cô đến cửa nhà vệ sinh, đứng đợi ở bên ngoài. May mà một lúc sau, Lâm Tích từ bên trong đi ra, giơ cổ tay mình lên, cười nói: “Anh xem, bây giờ có phải tốt hơn nhiều rồi không.”

Sau khi cô dội qua nước lạnh, làn da quả thực không đỏ như vừa rồi nữa.

Nhưng da cô quá trắng, vẫn để lại một dấu đỏ rất lớn.

“Chúng ta vào thôi.” Lâm Tích nói.

Quý Quân Hành nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em rất muốn xem phim này?”

Lâm Tích suy nghĩ, thực ra đối với loại phim bom tấn của Hollywood này, cô không phải rất quan tâm, xem hay không xem cũng chả sao cả. Cô thấp giọng nói. “Em thấy cũng được.”

“Vậy thì về thôi. Hôm nay không xem nữa.” Quý Quân Hành hờ hững nói.

Lâm Tích ngạc nhiên hỏi: “Anh không muốn xem à?”

Quý Quân Hành: “Anh không thích xem những thứ này.” Nếu không phải bọn Trần Mặc đề nghị, cậu sẽ không đến chỗ  náo nhiệt này.

Lâm Tích liền thở phào, mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Em còn tưởng anh rất thích, mới sẽ đến xem buổi chiếu ra mắt này nữa chứ.”

Dù sao xem xong buổi chiếu ra mắt, cũng đã hơn hai ba giờ sáng.

Chỉ là Lâm Tích không ngờ, họ vừa ra khỏi rạp phim không bao lâu, bên ngoài tuyết đã rơi.

Tuyết đầu mùa, bỗng nhiên rơi xuống vào đêm khuya.

Bên ngoài đèn đường chiếu sáng bầu trời xung quanh, bông tuyết xoay tròn, vờn bay trong gió không ngừng rơi giữa không trung, lượn vòng rơi xuống từ phía chân trời. Trên đất đã phủ một lớp trắng mỏng, xung quanh là sự yên lặng.

Bởi vì tuyết rơi đột ngột, nên cũng không dễ gọi xe.

Lúc họ đến gần trường, đã sắp một giờ. Quý Quân Hành trực tiếp dẫn Lâm Tích về căn phòng cậu thuê ở trường.

Đây là lần thứ hai Lâm Tích đến nơi này.

Chỉ là lần đầu tiên đến, cả người cô đều ngủ mê man, một chút cũng không nhớ được.

Đây là một tiểu khu cũ kĩ, toà nhà đơn cũng là toà nhà thấp chỉ có sáu tầng, không có thang máy. Công tắc trong hành lang được điều khiển bằng cách chạm ngón tay, Quý Quân Hành đi ở phía trước, một tay kéo Lâm Tích, một tay chạm vào nút sáng nhỏ màu đỏ trên tường.

Đến khi vào phòng, Quý Quân Hành dẫn cô về phòng của mình.

Bài trí trong phòng cũng đã rất lâu, ngoại trừ một cái tủ quần áo lớn và một chiếc giường, chỉ còn lại một cái bàn sách kê bên cạnh giường.

Quý Quân Hành từ trong tủ quần áo tìm ra một cái áo dài tay và một cái quần thể thao rộng rãi, đưa cho Lâm Tích, bảo cô đi tắm.

Vừa rồi họ đứng ở bên ngoài đợi rất lâu, mới gọi được xe.

Lúc này khoé miệng Lâm Tích hơi tím tái, cả người khẽ run rẩy.

Lâm Tích vào nhà vệ sinh, không bao lâu bên trong vang lên tiếng nước rào rào, bởi vì là phòng cũ, cách âm không tính là tốt lắm. Hơn nữa vừa rồi lúc Lâm Tích đi vào, cửa phòng cũng không được đóng kỹ, lộ ra một khe hở.

Tiếng nước ở nhà vệ sinh bên cạnh, không ngừng truyền đến trong tai Quý Quân Hành.

Không bao lâu, Lâm Tích đi ra. Bởi vì lúc này đã là rạng sáng, cô tắm nước nóng, tắm xong rất nhanh liền đi ra. Đến khi cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Quý Quân Hành nửa dựa ở đầu giường, có lẽ cậu mệt, mí mắt hơi nhắm lại.

Lâm Tích nhẹ tay nhẹ chân đứng cách đó không xa.

Áo khoác trên người cậu đã cởi ra, treo trên ghế bên cạnh bàn sách. Giờ phút này cậu chỉ mặc một áo sơ mi màu trắng, nút vốn cài kỹ càng, đã được mở ra hai nút, lộ ra cần cổ thon dài của chàng trai, cùng với yết hầu hơi nhô ra.

Trong phòng mở một ngọn đèn, ánh sáng lưu chuyển, cậu yên lặng nằm dựa ở đó, đường nét trên gương mặt thâm thuý lập thể, sống mũi cao thẳng, cánh môi hơi đỏ, môi cũng không tính là mỏng, mang theo sự trơn bóng đẹp mắt.

Lâm Tích nhìn chăm chú cậu rất lâu, cho đến khi mắt cậu hơi động, mí mắt nhè nhẹ nâng lên.

Lúc cậu mở mắt, ánh mắt cũng không còn vẻ sắc bén, mà ngược lại có loại mờ mịt như nửa mơ nửa tỉnh.

Mãi đến khi cậu nhìn rõ là Lâm Tích, đáy mắt lộ ra ý cười, độ cong nơi khoé miệng cũng theo đó nhếch lên.

Cậu ngồi dậy khỏi giường, nhìn thấy Lâm Tích mặc đồ của mình, giống hệt trẻ con lén lút mặc đồ người lớn.

“Tới đây.” Cậu khẽ gọi.

Lâm Tích chầm chậm đi tới, dưới sự ra hiệu của cậu, ngồi xuống bên giường.

Quý Quân Hành vỗ xún mép giường, thấy Lâm Tích không động đậy, cậu cười khẽ một tiếng, trầm giọng nói: “Để chân lên.”

Cô nghe lời để chân lên giường, quỳ gối ngồi xuống.

Thiếu niên đối diện, cúi người tới, hai tay cầm ống quần cô, nhẹ nhàng xắn lên.

Lâm Tích nhìn động tác dịu dàng của cậu, đáy lòng xúc động, cậu hơi cúi đầu, ống quần bên này được xắn xong, lại xắn ống khác lên.

Người này, thật sự rất thích cô đấy.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi, mà trong căn phòng tĩnh lặng, cho dù không ai nói chuyện, nhưng lại như rơi vào trong hũ mật.

Ngọt ngào khiến người ta say mê.

Quý Quân Hành đã trải giường xong, bởi vì lúc trước chỉ có mình cậu ở đây, cho nên trong phòng chỉ có một cái chăn. Cậu vỗ xuống giường, thấp giọng nói: “Em ngủ trước đi.”

“Còn anh?” Lâm Tích hỏi ngay.

“Anh đi tắm trước.”

Quý Quân Hành đặc biệt tắm rất lâu, cậu cho rằng lúc mình quay lại, cô gái đã ngủ. Nào biết cậu vừa đẩy cửa đi vào, người ngồi trên giường, hai tay chống cằm, dáng vẻ rất buồn ngủ, nhưng lại cố gắng chống đỡ.

Cậu hơi ngạc nhiên, có chút dở khóc dở cười, hỏi: “Sao em không ngủ?”

“Đợi anh mà.” Lâm Tích lắc nhẹ đầu, nhưng sâu ngủ làm thế nào cũng không đuổi đi được.

Quý Quân Hành thấy dáng vẻ này của cô, “Nhanh ngủ sớm chút.”

Lâm Tích gật đầu, hất góc chăn bên cạnh lên, nhẹ giọng nói: “Anh cũng lên đi, ngủ sớm chút. Hôm nay em rất mệt.”

Nhìn cái chăn được hất ra, trong lòng Quý Quân Hành không nói ra được tư vị.

Sở dĩ cậu tắm lâu như vậy, chính là muốn đợi sau khi cô ngủ, lấy laptop ra ngoài viết mã. Dù sao chỗ này cũng chỉ có một cái giường, một cái chăn.

“Lâm Tích.” Cậu khàn giọng gọi.

Cho đến khi cô gái nhìn sang cậu lần nữa, nhẹ giọng nói: “Quý Quân Hành, em cũng đợi rất lâu rồi.”

Biết rõ lời cô nói chắc chắn không phải ý cậu nghĩ, nhưng trong đầu cậu vẫn chợt nổ tung, phản ứng khô nóng trên người, lại ập đến lần nữa.

Lần này, phản ứng của cậu đối với cô, không hề giả.

Cậu chầm chậm đi qua, lúc ngồi lên giường, bên giường rõ ràng hơi rùng. Lâm Tích chui vào trong chăn, cô thật sự buồn ngủ. Đến nỗi chuyện lần đầu tiên ngủ chung giường với Quý Quân Hành, cũng không làm cho cô xấu hổ như trước.

Mãi đến khi cô mơ mơ màng màng, cảm giác được giường bên cạnh động đậy lần nữa, mà lần này lại có cảm giác lún xuống.

Người bên cạnh, đã nằm xuống.

Hai người mặc dù đắp chung một cái chăn, nhưng khoảng cách ở giữa không nhỏ.

Lúc Quý Quân Hành bên này đang suy nghĩ loạn xạ, thì tiếng hít thở đều đặn ở bên cạnh đã vang lên, Lâm Tích thật sự buồn ngủ. Mấy ngày này cô mãi bận tập nhảy, hôm nay biểu diễn xong, liền thả lỏng cả người.

Cô ngược lại ngủ rất ngon, chỉ tội cho một mình Quý Quân Hành có hơi mất ngủ.

Nửa đêm, cũng không biết là ai động trước, nhưng hai người càng dựa càng gần, cho đến khi Lâm Tích được Quý Quân Hành đưa tay tìm kiếm, ôm vào ngực. Cơ thể cậu cao lớn, cô rõ ràng cũng không thấp, nhưng lúc dựa trong ngực cậu, cơ thể hai người dán chặt nhau, giống như trời sinh cậu nên ôm cô vậy.

Mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng động, Quý Quân Hành tỉnh trước.

Mới đầu thần trí của cậu vẫn không tính là tỉnh táo, cho đến khi cậu cảm thấy trong ngực mềm mềm, đến khi mở mắt ra, Lâm Tích đang dựa trong ngực cậu ngủ ngon lành. Khuôn mặt cô guống như vùi vào ngực cậu, tóc dài hơi loạn, từ góc độ của cậu, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi rất cao của cô, và cảm nhận được sự mềm mại ở ngực cậu.

Dường như là môi cô, dán vào áo của cậu.

So sánh với những việc nhỏ không đáng kể này, phản ứng s1nh lý vào sáng sớm, đến rất vội vàng.

Bởi vì cậu nhúc nhích một cái, thì người trong ngực gần như cũng tỉnh, Lâm Tích hơi ngẩng đầu lên, hàng mi cong run run vài cái, cuối cùng mở mắt ra.

Lâm Tích không ngờ mình vừa tỉnh dậy, có thể nhìn Quý Quân Hành ở khoảng cách gần đến thế.

Cô vừa động, cơ thể hai người dựa càng gần hơn.

Ở đó, càng cứng.

Quý thiếu gia luôn bình tĩnh lạnh nhạt, lại chạy trốn trong tình huống này.

Cậu đứng dậy, vào nhà vệ sinh.

Không bao lâu, bên trong vang lên tiếng nước, mãi không dừng lại.

Lúc Lâm Tích rời giường, Quý Quân Hành đã ra ngoài. Thế là cô đứng dậy, đi nhà vệ sinh trước chuẩn bị rửa mặt. Cô vừa đưa bót đánh răng vào bên miệng, từ trong gương nhìn thấy người bên cửa nhà vệ sinh.

Cô nhìn cậu, bởi vì đang đánh răng, nên có hơi xấu hổ.

Chỉ là cô nhìn xong, Quý Quân Hành đột nhiên mở miệng: “Em đừng tưởng anh không được.”

Lâm Tích ngẩn người, không được gì cơ?

“Anh chỉ là muốn đợi em lớn thêm tí nữa thôi.”

Giọng nói kiêu ngạo của thiếu niên, vào khoảnh khắc này, mang theo sự nghiêm túc và trong sáng nói không nên lời.

Lời của tác giả  

Thiếu gia: Nuôi béo rồi ăn.

Em gái Lâm: Nhưng em đã lớn rồi mà.

Nói thế nào thì con người của thiếu gia, cậu là kiểu người mang theo vẻ thiếu niên ngây ngô, trong xương cốt rất cố chấp lại nghiêm túc, cậu vẫn cảm thấy Lâm Tích quá nhỏ đó.

Cho nên mọi người muốn xem ư? Đồng ca cười xấu xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.