Bạn đang đọc truyện Tỉnh Giấc Tan Mộng Người Bên Gối Đã Không Còn của tác giả Phán Duyệt Tây.
Giới thiệu
“Tỉnh Giấc Tan Mộng Người Bên Gối Đã Không Còn” là một truyện ngôn tình hiện đại đầy cảm động và lãng mạn. Câu chuyện xoay quanh cuộc sống và tình yêu của nhân vật nữ chính, người đã trải qua một bi kịch đau lòng.
Nữ chính là một cô gái trẻ tên là Minh Ngọc, cô từng có một mối tình đẹp và hạnh phúc với người bạn trai tên Minh Tâm. Tuy nhiên, một tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra, khiến Minh Tâm qua đời và để lại sự đau buồn và hối tiếc sâu sắc trong lòng Minh Ngọc.
Sau thời gian trầm cảm và mất niềm tin vào tình yêu, Minh Ngọc gặp gỡ một người đàn ông mới, tên là Tuấn Anh. Tuấn Anh là một người đàn ông lạnh lùng và khó gần, nhưng anh dần trở thành người bạn đồng hành và hỗ trợ tinh thần cho Minh Ngọc. Họ dần dần phát triển một mối quan hệ đặc biệt và tình yêu nảy nở giữa họ.
Tuy nhiên, quá khứ đau thương của Minh Ngọc và sự đối mặt với những thử thách trong cuộc sống đe dọa mối quan hệ của họ. Minh Ngọc phải vượt qua những nỗi đau cũ, tin tưởng vào tình yêu một lần nữa và tìm thấy hạnh phúc thực sự.
“Tỉnh Giấc Tan Mộng Người Bên Gối Đã Không Còn” là một câu chuyện về sự tự cứu, sự hồi phục và khả năng tìm lại niềm tin vào tình yêu sau một biến cố đau lòng. Tác giả đã sử dụng giọng văn lôi cuốn, tạo nên những tình tiết đầy cảm xúc và mô tả tinh tế về tình yêu và sự hồi phục.
Trích đoạn
Thật ra tôi cũng không muốn đi tìm họ, người có thể nhẫn tâm vứt bỏ con gái mình ở cô nhi viện từ khi mới lọt lòng thì có tư cách gì để tôi tìm lại kêu hai tiếng mẹ cha chứ?
Tôi hận bọn họ, hận cả Quách Phương.
Ngay cả tình yêu vốn dĩ thuộc về tôi cũng bị cô ta cướp mất.
Tôi làm sao không hận được đây? Ông trời đúng thật là quá ưu ái cho cô ta rồi.
Trong cơn mơ màng, tôi trượt dài theo cánh cửa rồi gục xuống ôm lấy mình.
Sau đó tôi bật điện thoại, lướt mãi trong dàn danh bạ có vô số người bạn xã giao.
Rốt cuộc chẳng có lấy một người bạn thân để giải bày cho đến khi ngón tay tôi chạm vào một cái tên quen thuộc.
Trái tim tôi hẫng đi một nhịp.
Tôi không biết nữa, tôi không biết mình nên làm gì bây giờ.
Tôi không biết dùng tư cách gì để liên lạc cho anh.
Người yêu cũ sao? Hay một người bạn cũ?
Lý trí tôi hình như đã bại trận trước trái tim bị mê hoặc bởi men rượu.
Tôi gọi cho Tần Duật.
Chỉ sau ba hồi chuông, Tần Duật nhấc máy.
“Nhan Tĩnh, là em sao?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nước mắt của tôi bất chợt rơi xuống không kiểm soát.
Tôi nức nở: “Tần Duật, em mệt quá.”
“Em làm sao vậy? Bên đó sống không tốt sao? Hay ai bắt nạt em? Nói cho anh biết đi.”
Tôi không ngờ gần ba năm không liên lạc, thái độ của Tần Duật dành cho tôi vẫn y nguyên như cũ không có gì đổi khác
Bình luận