Cảnh tượng trên điện thoại hiển thị rõ tội trạng.
Bên trên là avatar của Tần Thư, tên của Tần Thư……còn có sáu chữ ‘ha’ của cậu.
[Tần Thư V: ha ha ha ha ha ha]
Tống Vân Hồi: “……”
Khỏi phải nói nhìn kiểu nào cũng thấy không ăn khớp.
Cậu nhìn ra, fan hâm mộ đương nhiên càng nhìn ra.
[??? Khứa nào trộm nick của chồng bà mau hiện nguyên hìnhhh]
[Á đù! Đây chắc chắn là bị trộm tài khoản luôn, @Chăm sóc khách hàng, mau tìm tài khoản về cho anh tuiiii]
[Theo như suy đoán của tui thì còn một khả năng nữa, chính là người khác đang đăng nhập tài khoản của ảnh]
[Mẩu truyện tranh quen thuộc này, ‘ha ha ha’ quen thuộc này, là anh đúng khum, Trứng tổng?]
[Ê hê, vừa nghĩ như vậy, mọi chiện hình như hợp lý hẳn ra]
[Hu hu hu, cho dù bị trộm tài khoản cũng được, chí ít còn có một sì ta tút]
[Mạnh dạn suy đoán, là Trứng tổng đang dùng điện thoại của Tần tổng]
Trứng tổng: “……”
Trứng tổng quyết định cúi đầu làm thiếp, hết thảy đều xem ý tứ của Tần tổng.
Tần Thư có chút buồn cười, nhưng vẫn thành thật không bật cười thành tiếng, anh nói: “Không sao, cậu cứ việc hồi âm đi.”
Để bảo vệ thanh danh của Tần Thư, Tống Vân Hồi nhanh chóng hồi âm lại những bình luận hỏi cậu có phải Trứng tổng không?
[Tần Thư V: Là tôi, tôi ra ngoài không mang theo điện thoại cho nên……QAQ]
“……”
Nhìn QAQ đang treo trên ID của Tần Thư, Tống Vân Hồi lại rơi vào trầm mặc.
Luôn cảm thấy càng tô càng đen.
[Ha ha ha ha ha ha quả nhiên là Trứng tổng! Tui biết ngay mà!]
[Hu hu hu hóa ra tình cảm của Trứng tổng và Tần tổng đã tốt đến mức có thể trực tiếp dùng di động của nhau rồi ư]
[Đã có thể mường tượng ra trạng thái hiện tại của Trứng tổng, người không thể, ít nhất thì không ổn tí nào]
[Lại nói mẩu truyện tranh này còn rất thú vị nha]
[Ha ha ha ha *srds, xem ra Trứng tổng là fan bê tông cốt thép của mẩu truyện tranh nhỏ rồi, mượn tài khoản cũng phải xem cho bằng được]
(*) Viết tắt bính âm của cụm từ 虽然但是 (suīrán dànshì), có nghĩa là tuy nhiên nhưng mà. Dùng để cường điệu nội dung phía sau hoặc để tạo sự chuyển ngoặt về ý nghĩa
[Lạy hồn, cười chết tui!!!]
[Mẹ ơi ha ha ha ha ha ha, nhìn Trứng tổng dùng tên của Tần tổng nói chuyện thật sự rất kỳ quái, tui cười tới nỗi sắp rớt xuống giường luôn]
Cuối cùng trên đỉnh đầu cậu truyền đến một tiếng cười khẽ.
Lúc anh cười lồng ngực có hơi rung động nhè nhẹ, dao động truyền qua nơi thân thể tiếp xúc với nhau, cảm giác tồn tại rất mãnh liệt.
Còn rất êm tai.
Tần Thư nói: “Đây là tài khoản của riêng tôi, cậu tiếp tục tán gẫu cùng bọn họ không sao cả, tôi đi lấy thêm chút nước cho Cam Tử.”
Anh biết Tống Vân Hồi có thói quen tán gẫu với người trong khu bình luận mỗi ngày.
Không giống với một số ngôi sao khác, tài khoản của anh chỉ thuộc về anh, không thuộc về công ty hay phòng làm việc, chỉ cần không chạm đến vấn đề nguyên tắc, muốn dùng thế nào thì dùng thế nấy.
Tống Vân Hồi biết trước giờ anh luôn nói thật, nói cái gì thì chính là cái đó, lúc này mới tiếp tục vuốt ve Cam Tử trong lòng, thở ra một hơi.
Cũng không phải lần đầu tiên cậu đụng vào loại tài khoản vừa đăng trạng thái một phát thì thông báo liền vọt ra như mưa rền gió cuốn, thế nên cậu thích ứng rất nhanh, Trứng tổng một đường xông pha trên mặt trận Internet lại lần nữa login.
Tuy Tần Thư đã nói có thể trò chuyện thoải mái, nhưng thực tế Tống Vân Hồi cũng không tán gẫu cùng bọn họ lâu lắm, sau đó liền buông điện thoại xuống.
Mặc dù đã ngủ một giấc sáng cộng thêm nửa buổi trưa, nhưng cậu đã uống thuốc sau khi dùng bữa tối xong, hiện tại thuốc đã có tác dụng, người vốn đang nhảy nhót tưng bừng lại bắt đầu mê man giãy dụa chớp chớp mắt.
Lúc Tần Thư đổi nước cho Cam Tử xong quay lại, nhìn thấy người trên sofa đã triệt để ngã xuống, chỉ chừa lại một nhúm tóc thò ra khỏi sofa, kiên trì dựng thẳng ở đó chứng minh người vẫn còn ở đây.
Ngay sau đó anh xoay người, lục tìm bàn chải đánh răng và khăn lông mới trong tủ ra, sau đó nhẹ nhàng lay tỉnh Tống Vân Hồi, kêu cậu đi đánh răng rửa mặt.
Tống Vân Hồi mơ màng nghe theo, cậu như du hồn mà lung lay phiêu diêu đi rửa mặt, sau đó lại phiêu diêu ngoan ngoãn trèo lên giường nằm.
Tần Thư đóng cửa lại cho cậu, kiên quyết không để Cam Tử đang rục rà rục rịch bên ngoài vọt vào trong, sau đó về phòng khách cầm điện thoại lên.
Anh nhìn thấy hồi âm trước đó của Tống Vân Hồi.
Còn là thấy thông qua hotsearch.
# Tần Thư ## ha ha ha ha ha ha #
# Kiến nghị download app chống gian lận của quốc gia #
# Tần Thư nói Tần Thư rất đẹp giai #
……
Hồi lâu sau, trong phòng khách trống trải truyền đến một tiếng cười trầm thấp.
Hôm sau, Tống Vân Hồi tràn đầy năng lượng rời giường.
Gian phòng này bắt ánh sáng rất tốt, cửa sổ có rèm làm nhu hòa đi tia sáng mặt trời, cảnh tượng nhìn thấy khi vừa mở mắt ra là căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Mở cửa đi ra khỏi phòng, Tống Vân Hồi vừa xoa loạn tóc mái vừa xuống lầu.
Vừa xuống lầu đã ngửi thấy mùi thơm, ngọt ngào lại không nồng, nhưng cảm giác tồn tại rất mãnh liệt.
Hôm nay Tần Thư mặc áo len lông cừu màu xám thoải mái, làm dịu đi không ít cảm giác lạnh nhạt cứng rắn ngày thường.
Hai người cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó Tần Thư tìm thợ mở khóa, cuối cùng cửa của nhà cách vách được mở ra.
Tống Vân Hồi cuối cùng cũng được về nhà.
Tần Thư theo cậu vào nhà.
Trong nhà không thể nói là bừa bộn, nhưng cũng không thể tính là gọn gàng sạch sẽ, nhiều nhất chính là giấy A4, gần như nơi nào cũng có, như thể lúc muốn dùng đến thì cứ thuận tay mà lấy thôi.
Nhìn thấy ánh mắt Tần Thư quét qua đống giấy A4 trên bàn và trên sofa, Tống Vân Hồi chậm chạp đập nắm tay vào lòng bàn tay, nhớ tới gì đó: “Có phải tôi vẫn chưa dẫn anh đến phòng ghi âm đúng không?”
Tần Thư ‘ừm’ một tiếng, “Chưa.”
Tống Vân Hồi mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa dâu nhét vào tay Tần Thư, vẫy vẫy tay với anh, nói, “Mau đi nào, tôi dẫn anh đi xem.”
Cửa phòng ghi âm vẫn luôn đóng chặt, Tống Vân Hồi mở ra, vẻ mặt cứng ngắc, lại chậm rãi đóng lại.
Cậu nói: “Đợi tôi nửa phút.”
Cậu nói xong câu này liền lấy một loại tốc độ nhanh vượt quá nhận thức bình thường cấp tốc mở cửa ra.
Tống Vân Hồi lách vào trong phòng thở ra một hơi.
Một núi giấy của khuya hôm trước vẫn còn rải đầy trên đất, cốc café đã uống phân nửa vẫn còn đặt trên đống giấy.
Cậu qua loa xếp chúng chồng lên nhau rồi đặt sang một bên, cốc café thì đặt trên góc bàn, cậu đơn giản quét mắt nhìn thêm một vòng, tiếp đó đứng dậy mở cửa.
Sau khi Tần Thư vào phòng thứ anh nhìn thấy đầu tiên chính là một căn phòng khá sạch sẽ và một núi giấy nhỏ chất đống trong góc.
Trên cái bàn gần đó còn đặt một cốc café uống đến phân nửa, hẳn là lúc thức khuya còn thừa lại.
Tống Vân Hồi như đang che giấu gì đó nhưng lại như cái gì cũng không giấu kỹ.
Đèn trong phòng rất sáng, chiếu rọi các dụng cụ và thiết bị bên trong khiến chúng như đang phát sáng.
Một bên căn phòng có đặt rất nhiều nhạc cụ, từ đàn ghita đến violon lớn, có tất.
Tống Vân Hồi đứng bên cạnh nói: “Còn thiếu một cây đàn piano nữa thôi, tích góp thêm chút là có thể mua rồi.”
Những nhạc cụ này đều là cậu tích góp chậm rãi mua vài năm nay, lúc chuyển nhà liền trực tiếp chuyển qua đây luôn, nhưng piano thì không được.
Mẹ cậu có để lại một cây đàn piano, mấy năm nay cậu vẫn luôn dùng nó, chưa từng mua.
Bây giờ muốn mua vẫn phải tích góp thêm một khoảng thời gian nữa.
Tần Thư cụp mắt hỏi cậu: “Cậu biết viết nhạc?”
“Biết chút chút,” Tống Vân Hồi chìa ngón cái và ngón trỏ kéo ra một khe hở nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được, “Thường thường thôi. Đợi tôi rảnh sẽ viết một bài tặng anh.”
Tần Thư nhìn nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Tống Vân Hồi, gật đầu, “Được.”
Sau khi tiễn Tần Thư, bởi vì tối qua bị nhốt bên ngoài nên cậu đã cho khán giả phòng livestream của mình leo cây cả ngày, chút lương tâm ít ỏi còn sót lại của Tống Vân Hồi thôi thúc cậu hôm nay mở live sớm một chút.
Chủ đề livestream hôm nay của cậu là tán gẫu.
Khán giả phòng live bất tri bất giác tăng thêm rất nhiều so với trước đây, bão bình luận lướt qua vừa nhiều vừa nhanh, khó mà đọc hết được.
“Không, hôm nay không có bé mèo.”
“Quần áo hôm nay mình mặc rất đẹp á?”
Tống Vân Hồi cúi đầu nhìn nhìn.
Xong, là quần áo của Tần Thư, quên cởi ra mất rồi.
[Phong cách rất giống Tần tổng luôn! (Lời phát biểu từ một fan hâm mộ lâu năm)]
Còn có một khả năng nữa, chính là quần áo của chính chủ nhen.
Tống Vân Hồi liên tục gật đầu, “Đúng, là phong cách, tôi rất thích anh ấy, anh ấy rất ngầu.”
Chủ đề dần dần chuyển đến trên đầu Tần Thư, là một fan hâm mộ giả, Tống Vân Hồi nhanh chóng triển khai đại pháp lảng tránh đề tài.
Đại pháp của cậu còn chưa kịp triển khai thì khán giả phòng live đã tự mình dời đề tài đi rồi.
[Á đù Bạch Lâm Hoa phát hành ca khúc mới rồiiiiiiiii!!!]
[Sữa Đậu Nành!!! Người ta muốn nghe!]
[Phát hành bài hát giữa đêm khuya thanh vắng quả thật chỉ có mỗi cậu ấy, Sữa Đậu Nành đợi iem, nghe xong em quay lại liền]
[Tên là <Đường về>, mới nghe tên thôi đã thấy hay rồi!]
[Sữa Đậu Nành! Không phải, là Sữa Đậu Nành uống không ngon kia! Lại là một sự kết hợp hoàn hảo nữa cho coi a a a a a a]
“Các bạn cứ đi nghe đi.”
Tống Vân Hồi cầm di động lên mở khóa, ấn vào trang Âm nhạc, nói, “Mình cũng muốn nghe thử.”
Từ lúc phát hành ca khúc đến giờ còn chưa tới mấy phút, <Đường về> đã chễm chệ trên top 1 tìm kiếm, phía sau còn có biểu tượng một ngọn lửa nhỏ.
Đoạn mở đầu của <Đường về> chật kín tên và logo của các nhà đầu tư, giao diện ca từ lướt rất nhanh, từ đầu đến cuối cũng chỉ nhìn rõ ca khúc nguyên tác, lời và nhạc, còn lại chỉ nhớ được một mảnh hoa râm.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Tống Vân Hồi không có gì thay đổi, chỉ đến khi kết thúc cậu có giương mắt một chút.
Không tồi.
‘Không tồi’ của cậu trong mắt người khác đã là thuộc trình độ có thể khiến người ta phát cuồng rồi.
[Bài hát kết phim
[Doanh thu phòng vé của
[Giọng của Đại Bạch thật sự rất hợp với bài hát này, bài này được tạo ra để dành riêng cho cậu ấy phải không hu hu hu, Sữa Đậu Nành thật sự rất hiểu Đại Bạch, mãi yêu tổ hợp Đại Bạch và Sữa Đậu Nành]
[Sữa Đậu Nành đại đại mãi đỉnh!! Lời và nhạc đỉnh của chóp!!]
[Tui đơn phương tuyên bố Đại Bạch và Sữa Đậu Nành trói chặt với nhau, ai cũng không thể tách rời!!]
[Đã bắt đầu nổi da gà rồi nè! Mỗi lần nghe nhạc của Đại Bạch đều xuất hiện cảm giác này, thật sự rất rất rất rất là hay luôn 555]
[Giai điệu này con người có thể viết ra sao!? Sữa Đậu Nành đại đại – thần của tuiii!]
[Đang điên cuồng lăn lộn trên giường đây, thật muốn xem
Khu bình luận vẫn đang điên cuồng quét mới, Tống Vân Hồi chỉ nhìn hai ba cái rồi lui ra, sau đó cậu nhận được tin nhắn của Bạch Lâm Hoa.
Cậu ta nói hôm qua cậu ta có gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu có thấy không.
Tống Vân Hồi nhấc tay hồi âm, giải thích đơn giản hôm qua điện thoại hết pin nên tự tắt máy.
Trước đó có hợp tác qua vài lần, cậu hiểu hiện tại Bạch Lâm Hoa gửi tin nhắn đến là vì điều gì, nên trước khi đối phương nói liền gửi một tin nhắn qua:
[Rất hay ^_^]
Khoảnh khắc cậu gửi tin nhắn đi thì đối phương đã gọi điện thoại tới.
Tống Vân Hồi phản xạ có điều kiện nhận máy.
“Sữa Đậu Nành, cậu nghe bài hát chưa?”
Giọng nói của đối phương thanh thuần trong sáng, mang theo chút khẩn trương nhưng vui vẻ nhiều hơn, giống hệt một nam sinh nhỏ đang tỏ tình với crush vậy.
Cạch một phát, rất nhanh, Tống Vân Hồi đã tắt mic phòng live.
Xa xa mười mấy bước, nhà cách vách.
Màn hình máy tính trên bàn sách vẫn đang hiển thị giao diện livestream, nhưng đã không còn tiếng nữa.
Những khán giả khác của phòng live vẫn đang không hiểu gì, hàng loạt các dấu chấm hỏi bay tới bay lui, chỉ có Tần Thư cúi đầu cầm di động, bắt đầu tìm kiếm.
Bạch Lâm Hoa, nam, trẻ tuổi có thực lực, độc thân chưa kết hôn, không scandal.
Đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Cam Tử đang nghịch đồ chơi trong lòng, Tần Thư thấp giọng hỏi: “Thích cậu ta hay thích tao?”
Cam Tử dùng đệm thịt vỗ vỗ lên di động, mở đôi mắt to vô tội mang theo nét hồn nhiên của loài mèo.