Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 18



Bồ Tát không trả lời tin nhắn của Ăn Cỏ, đăng ký xong liền quay đầu nhìn Trần Thần.

Lúc này đối phương đã cất điện thoại, vẫn như cũ là dáng vẻ của tầng lớp xã hội tinh anh.

Anh ta nói: “Vậy tôi đưa anh đến phòng tiếp khách ở lầu bảy, sau đó chúng ta tiếp tục bàn bạc cụ thể về hạng mục nhé.”

Tống Vân Hồi theo anh ta vào thang máy.

Người trong thang máy khá nhiều, khẩu trang và mũ áo che kín đầu khiến cậu ấm áp dễ chịu, cậu nhịn xuống kích động muốn ngáp một cái, buồn chán đứng đó.

Trong thang máy không tính là rộng rãi, không ít người âm thầm lén nhìn Tống Vân Hồi.

Không vì cái gì khác, chỉ vì cậu quá nổi bật giữa một rừng âu phục, khiến bọn họ nảy sinh một loại ảo giác như thể bản thân đang ở công ty giải trí nào đó vậy.

Chiếc mũ áo màu hồng nhạt nhìn qua vừa dày vừa mềm mại, đoán chừng xúc cảm hẳn là rất tuyệt.

Những người khác đang nhìn cậu, Trần Thần cũng đang nhìn cậu.

Tuy Bồ Tát hạ phàm rất tuyệt nhưng khi nhìn thấy quần áo trên người cậu, đáy lòng anh ta vẫn không nhịn được mà giật thót.

Nếu không phải vua sốt sắng đã xem qua CV của đối phương và đích thân quyết định chuyện này, quả thực có hơi khiến người ta lo ngại.

Thang máy ‘ding’ một tiếng, lúc con số dừng lại ở [7], Trần Thần che chở Tống Vân Hồi ra khỏi thang máy.

Thang máy lại lần nữa đóng lại.

Phòng tiếp khách nằm cạnh văn phòng lớn, hiện tại đã đến giờ làm việc, quét mắt một cái liền có thể nhìn thấy những nhân viên vẫn đang lén lút ăn sáng ngay chỗ làm việc.

Bây giờ không còn ai nữa, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng có cơ hội đánh cái ngáp mà cậu khổ sở nhịn nãy giờ.

Buồn ngủ ghê hồn.

Trong phòng tiếp khách không có người, Trần Thần đặt tập tài liệu vừa lấy ra lên trên bàn, sau đó hỏi: “Uống chút gì không?”

Tống Vân Hồi muốn ăn gì đó cơ, tốt nhất là món súp hoành thánh do Tần Thư nấu.

Cậu đáp: “Café đen.”

Trần Thần rót cho cậu một cốc café đen.

Không thể nói là uống ngon, chỉ có thể nói là uống để đầu óc tỉnh táo.

Lường trước tiếp theo có thể là một hồi xã giao thương mại, cậu bèn đánh đòn phủ đầu, trực tiếp chuyển chủ đề lên hạng mục.

Ở một mức độ nào đó, cậu còn muốn gấp hơn cả vị cấp trên sốt sắng của Ăn Cỏ.

Trần Thần cũng mừng rỡ vì đỡ phải tốn nước bọt, khom lưng lấy tập tài liệu, mở ra.

Tống Vân Hồi gỡ mũ áo và tháo khẩu trang xuống, tiện tay vuốt nhẹ lại mái tóc bị mũ đè ép có hơi bù xù của mình.

Trần Thần lấy tài liệu vừa ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là đôi con ngươi nhạt màu dưới ánh nắng mặt trời kia.

Màu sắc con ngươi của Tống Vân Hồi rất ôn nhu, nhưng bản thân cậu lại không có biểu tình gì, trông rất trầm tĩnh mà lạnh nhạt.

– -Hoàn toàn không giống với hình tượng trước mặt công chúng ngày trước.

Hoặc là nói đã triệt để khác xa với hình ảnh trong ấn tượng của công chúng.

Tay cầm tài liệu của Trần Thần không khỏi run rẩy vài cái.

Đây nào có phải là cùng tên cùng họ, đây mẹ nó chính là cùng một người!

Từ ngôi sao ngày trước trở thành RD cao cấp chỉ vỏn vẹn chưa tới một giây, thân phận chuyển biến có chút nhanh quá mức.

Tống Vân Hồi vẫn đang nhìn anh ta, trong mắt không hề mang theo chút cảm xúc đặc biệt nào, chỉ có nghi hoặc nhàn nhạt.

Trước đó cậu đã gửi CV cá nhân đến, tuy phần CV quả thực có hơi đơn giản nhưng trên đó có ảnh mà, không đến mức khiến Trần Thần nhìn thấy cậu liền trưng ra vẻ mặt này chứ.

Trần Thần đang kinh ngạc gì vậy?

Sóng não của hai người lần đầu tiên ăn khớp nhau.

Trần Thần nói: “CV được gửi trực tiếp đến tay của vua……à không là Lý tổng, tôi không đọc.”

Tống Vân Hồi muốn đội mũ và đeo khẩu trang lên mặt lại ngay lập tức nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng nhịn xuống.

Trần Thần ôm tâm trạng phức tạp khó nói đưa một phần hợp đồng qua: “Hôm qua tôi đã gửi một bản hợp đồng điện tử đến email của anh rồi, hiện giờ vẫn cần anh ký tên tiếp để xác nhận.”

Tống Vân Hồi nhận hợp đồng, xem sơ qua từng điều khoản một lần, phát hiện đều nhất trí với hợp đồng tối qua, phía sau có thêm hiệp nghị bảo mật, nhìn thấy chữ ký hẳn là của vị cấp trên vua sốt sắng mà Trần Thần nói, sau đó mới đặt bút ký tên mình.

Trần Thần liếc mắt nhìn chữ ký của cậu một cái, vẻ mặt khẽ động.

Không giống với trong tưởng tượng, là chữ ký một nét rất đẹp mắt.

Không thể dùng xinh đẹp để hình dung, nếu đem ra so sánh, nên dùng ‘trôi chảy phóng khoáng’ có lẽ chuẩn xác hơn.

Anh ta ngước mắt nhìn đối phương.

Quả thật rất khác.

Anh ta dấn thân vào xã hội đã nhiều năm nay, đã đổi qua mấy công việc, cũng từng gặp gỡ không ít ngôi sao. Trên người những ngôi sao đó rất dễ dàng nhìn ra được sự phù phiếm xa hoa đồi trụy và nét kiêu ngạo chỉ thuộc riêng về giới giải trí.

Một khi đã bay cao đỉnh vinh quang và đạt được sự giàu có, cáu kỉnh xốc nổi gần như đã viết hẳn lên mặt của rất nhiều người. Trong hoàn cảnh đó, rất hiếm có ai có thể trầm tĩnh như vậy.

Mở một tập tài liệu khác, Trần Thần lấy đồ bên trong ra, sau đó đưa một tấm thẻ công tác tạm thời màu xanh lam cho Tống Vân Hồi.

Anh ta nói: “Không cần đeo, chỉ cần lúc ra vào dùng một chút là được, như vậy mỗi lần ra vào không cần phải đăng ký nữa.”

Tống Vân Hồi nhận lấy thẻ công tác, tiện tay nhét vào túi.

Áo hoodie này còn có một chỗ tốt là có túi rất lớn, nhét gì vào cũng được.

Trần Thần đưa tài liệu còn lại cho cậu, sau đó lặng lẽ đợi cậu đọc qua.

Tốc độ đọc của Tống Vân Hồi rất nhanh, nhanh đến mức như chưa từng đọc vậy.

Còn chưa kịp đợi Trần Thần nghĩ gì, cậu đã ngẩng đầu lên nói:

“Có thể tô xóa lên những phần tài liệu này không?”

Trần Thần gật đầu: “Đây là phần tư liệu thuộc về anh, anh có thể làm chủ.”

Anh ta định đưa bút qua, kết quả nhìn thấy Tống Vân Hồi móc một cây bút từ trong túi ra.

Lúc cậu suy nghĩ có thói quen tô tô vẽ vẽ, và không có ý định thay đổi.

Trần Thần phát hiện sau khi cậu cầm bút tốc độ đọc lại càng nhanh hơn, chốc chốc lại khoanh tròn ở đâu đó rồi tiện tay viết một ghi chú ngắn gọn bên cạnh.

Hóa ra cậu đúng là đang đọc thật.

Một phần tài liệu được lật đến cuối cùng, trong lòng Tống Vân Hồi đã nắm chắc.

Công việc này khá ổn.

Thấy Tống Vân Hồi cất bút, Trần Thần hợp thời nói: “Vậy tôi đưa phương thức liên lạc của bộ phận lập trình giao diện web cho anh nhé, tiện thêm WeChat chứ?”

Tống Vân Hồi không trả lời ngay.

Cậu nhớ lại một chút.

Tối qua vì để thêm điểm, Ăn Cỏ đã không ngừng kêu la “Trứng tổng cậu là thần của tôi” “Làm chó của công ty riết mệt quá ngày mai tôi sẽ từ chức” “Giết hết bọn chúng đeeeee”.

Bản thân ngược lại không sao cả, mỗi ngày đều thả sáu chữ ‘ha’ cố định, nhưng nhìn thanh niên xã hội tinh anh một thân âu phục mặt mày nghiêm chính trước mắt này, cậu luôn cảm thấy, biết đâu chừng sự sụp đổ của xã hội tinh anh cũng chỉ diễn ra trong tích tắc thì sao.

Nhìn ra Tống Vân Hồi đang do dự, Trần Thần hỏi: “Có gì không tiện sao?”

Tống Vân Hồi chần chừ: “Tôi trái lại không có.”

Chỉ sợ anh có thôi.

Trần Thần thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì tốt, tôi quét anh hay anh quét tôi?”

Tống Vân Hồi nhìn anh ta một cái, sau đó cúi đầu.

Trần Thần chỉ cảm thấy cái nhìn này hàm chứa rất nhiều cảm xúc.

Sau đó điện thoại trong tay anh ra rung lên.

[Trứng tổng: Chúc mừng anh]

“…….”

Trần Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Tống Vân Hồi.

Anh ta lại chậm rãi cúi đầu xuống, đầu tiên là có chút mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó cuối cùng cũng phản ứng lại, đau khổ bụm mặt.

Sự sụp đổ của người trưởng thành không ai có thể hiểu.

Người trưởng thành sụp đổ cho dù là tinh thần đã đạt tới giới hạn, nhưng vẫn phải cố gắng đóng vai một bé cún cúi đầu làm việc vì công ty.

Ký xong hợp đồng, cũng đã đọc xong tài liệu, anh ta phải đưa Tống Vân Hồi xuống lầu.

Tống Vân Hồi đội mũ và đeo khẩu trang giống hệt như khi đến.

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là tâm trạng Tống Vân Hồi rất tốt, còn Trần Thần lại giống hệt một hồn ma lang thang vậy.

Tống Vân Hồi hiểu, không nói thêm câu nào nữa.

Anh ta cần thời gian bình tĩnh lại.

Trần Thần rơi vào cơn mơ màng của người trưởng thành, trong lúc đó Tống Vân Hồi đã tìm thấy taxi ngồi vào, còn vui vẻ vẫy vẫy tay với anh ta, hoàn toàn không còn tâm tình ủ dột như viếng mồ mả lúc vừa mới đến nhận việc nữa.

Tài xế vừa giẫm lên chân ga, điện thoại trong túi cậu đã rung lên, Tống Vân Hồi lấy ra nhìn một cái.

[Ăn Cỏ: Tối nay gánh tôi chơi game đi]

“……”

Tâm trạng khôi phục nhanh thật.

Cũng không trả lời là được hay không, Tống Vân Hồi chỉ nói: [Đi làm không được *câu cá]

(*) Ý chỉ làm việc riêng trong giờ làm

Đối phương gửi qua một emoji đầu mèo gào khóc.

Tống Vân Hồi nhìn chằm chằm emoji đầu mèo, nửa ngày không dời mắt.

Sau khi lấy lại tinh thần, cậu lướt danh sách cuộc trò chuyện, tìm thấy Tần Thư.

Cậu gửi tin nhắn, đối phương rep ngay lập tức.

Cậu hỏi đối phương có tiện gọi video không.

Tần Thư không rep, trực tiếp gọi video qua.

Sau khi kết nối với tai nghe, một chiếc đầu mèo phóng to liền chiếm hết cả màn hình, đầy mắt đều là lông xù.

Giọng của Tần Thư ở phía sau điện thoại truyền tới, vừa rõ ràng vừa giàu từ tính, trực tiếp gõ nhẹ vào màng nhĩ cậu.

“Nhớ Cam Tử?”

Đôi mắt Tống Vân Hồi chậm rãi mở to, giơ ngón tay cái lên, “Tần Tiểu Thư, anh thật hiểu tôi!”

Tần Thư hiểu cậu, Cam Tử cũng rất tích cực hưởng ứng, đệm thịt và móng vuốt không ngừng vói tới màn hình, kêu miao miao như thể muốn nhào lên người cậu vậy, nhưng làm sao nhóc cũng không qua được, gấp đến độ kêu miao miao không ngừng.

Tống Vân Hồi một tay chống cằm, mặt mày cong cong, chọt chọt màn hình, nói: “Kẹp hình mèo.”

Cam Tử không hiểu cái gì gọi là kẹp, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tiếng kêu càng lúc càng nũng nịu của nhóc.

Ôm lấy Cam Tử, dời camera lên trên, Tần Thư hỏi: “Tới ăn sáng không, cháo vừa mới nấu xong.”

“Tới, đang trên đường về.”

Tống Vân Hồi ‘ồ’ một tiếng, “Hôm nay sao lại nấu bữa sáng muộn thế?”

Tần Thư nói anh dậy muộn.

Lẽ thường tình, Tống Vân Hồi hiểu.

Cậu cong ngón tay gõ gõ màn hình, nói với Cam Tử vẫn đang kêu miao miao: “Đợi lát nữa tới tìm nhóc chơi.”

Mặc dù biết nhóc con nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn không biết chán trò chuyện với nhóc.

Vốn còn muốn nói thêm vài câu, kết quả liếc mắt thấy lượng pin của điện thoại, Tống Vân Hồi lúc này mới đề nghị cúp máy.

Hôm qua điện thoại chưa sạc được bao lâu đã bị câu rút ra rồi, vừa rồi call video, lại càng thêm nguy hiểm.

Bác tài thấy cậu gỡ tai nghe xuống, lại nhìn hoodie trên người cậu, nói: “Mấy ngày nữa là nhiệt độ hạ rồi, đến lúc đó nhớ mặc nhiều một chút.”

Tống Vân Hồi hơi khựng lại một chút, sau đó gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn bác.”

Cũng may mà điện thoại vẫn cầm cự được đến lúc về nhà.

Tống Vân Hồi nhớ nhung Cam Tử, cậu không về nhà mình mà trực tiếp đến nhà Tần Thư luôn.

Lại là một buổi sáng tốt lành vừa ôm bé mèo vừa ăn sáng.

Cậu đặt túi tài liệu lên trên bàn, Tần Thư thấy nhưng không hỏi nhiều.

Tống Vân Hồi dán dán Cam Tử một lúc, sau đó rời đi.

Không gấp rút bắt đầu làm việc ngay, việc đầu tiên cậu làm khi vừa về đến nhà nhìn kỹ tủ quần áo của mình.

Sáng nay lúc lấy áo khoác khiến cậu phát hiện ra vấn đề vô cùng lớn.

Quần áo mùa thu của cậu rất ít, còn quần áo mùa đông thì trực tiếp biến thành con số 0 tròn trĩnh.

Nếu lúc tổng vệ sinh trong phòng người làm không ném đồ đạc của cậu đi, phần lớn quần áo mùa đông của cậu hẳn là đều xếp trong tủ quần áo nhà họ Tống, có cả chưa từng mặc thậm chí là chưa từng thấy qua.

Phía các nhãn hiệu sẽ gửi quần áo đến theo mùa, có gì tặng đó, chỉ cần cậu có thể mặc một hai cái trong số đó là được.

Từ Vi cũng từng mua quần áo cho cậu, lúc giúp Tống Tử Thư chọn lựa bà ta sẽ tiện tay lấy hai chiếc, vừa người hay không không quan trọng, chỉ cần đã mua là được.

Không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là mấy chiếc đó là một trong số ít quần áo Tống Thành đích thân mua cho cậu.

Tống Vân Hồi đóng tủ lại.

Năm nay nên tự mua quần áo cho bản thân rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.