Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 22: Con người luôn có lúc đánh giá cao tửu lượng của mình



Dạo gần đây không lướt mạng nhiều, mấy ngày nay Ăn Cỏ không cập nhật mẩu truyện mới nên cậu cũng không có ham muốn lên Weibo, Tống Vân Hồi phần lớn dùng điện thoại để xem thời gian và gọi điện thoại trò chuyện cùng Tần Thư, nhưng nhiều nhất vẫn là trao đổi công việc với bộ phận lập trình giao diện web.

Thời gian mấy ngày nay đã hoàn toàn đủ để cậu dựng xong khung và tóm lược xong các loại giao diện, sau khi trao đổi xong với bộ phận lập trình, cậu lưu chương trình vào USB, cầm USB mặc áo khoác ra ngoài.

Dự báo thời tiết nói qua mấy ngày nữa sẽ có mưa, mưa xong nhiệt độ sẽ hạ thấp, nhưng thực tế thì hai ngày nay nhiệt độ đã bắt đầu giảm mạnh rồi, áo khoác mua trước đó đã có đất dụng võ.

Cậu mặc chiếc áo màu trắng sữa mà Tần Thư đã chọn cho mình, sau khi mặc vào thì cả người trông ấm áp hẳn lên.

Đội mũ đeo khẩu trang bước ra, vừa bước tới cổng, cậu liền nhìn thấy Tần Thư vừa hay đang ôm Cam Tử ra ngoài tản bộ trong vườn.

Cậu vẫy vẫy tay với đối phương, nghe thấy Cam Tử ‘miao miao’ hai tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Lộ trình đến thành phố B cậu đã hoàn toàn nằm lòng rồi, lần này không cần phải đi từng bước từng bước theo chỉ dẫn nữa.

Khu kinh doanh như khoa học kỹ thuật Thành Hoàn là một điểm mốc, tài xế đã nằm lòng, cũng dễ tìm.

Sau khi xuống xe cậu thoáng suy tư rồi bước về một phương hướng.

Trí nhớ của cậu cũng không biết là tốt hay không tốt.

Ví như cậu có thể quên mất những việc đã xảy ra lúc nhỏ, có thể quên mất phần lớn ký ức hồi cấp ba nhưng lại nhớ rõ nơi chỉ từng ghé qua một lần này.

Lần này cậu xuất phát sớm hơn lần trước, nhưng lại đúng ngay giờ cao điểm, kẹt xe rất lâu, tuy ra khỏi cửa sớm nhưng đến nơi muộn hơn so với lần trước.

Hiện giờ đã là mùa đông chân chính, các thành phần tri thức cuối cùng cũng cam chịu mặc áo khoác dày vào, không còn áo vest hay váy vest, Tống Vân Hồi bước trong đám người cuối cùng cũng không nổi bần bật nữa.

Còn khoảng mười phút nữa là đến giờ làm việc, người bên cạnh không khỏi tăng nhanh bước chân, Tống Vân Hồi không thể không tăng tốc theo.

Lúc cậu đến cổng của khoa học kỹ thuật Thành Hoàn cũng có không ít nhân viên đang vội vã vọt vào tòa nhà.

Bọn họ còn phải gánh trên lưng nhiệm vụ chấm công, không thể nào nhàn nhã thong dong như Tống Vân Hồi được.

Chỉ là có chút đáng tiếc khi không nhìn thấy Trần Thần trong đám người đang vội vã chạy đi chấm công này.

Móc thẻ thông hành đã lục tìm rất lâu mới tìm thấy vào sáng nay ra, sau khi xác nhận xong với quầy lễ tân, Tống Vân Hồi liếc nhìn thang máy đã sớm chật kín kia, lại liếc sang cầu thang bộ không người.

Cậu xoay mũi chân, chậm rãi đi về phía thang bộ.

Cầu thang không một bóng người, cậu có thể mặc sức mà ngáp.

Cả đêm qua thức trắng hoàn thành xong công việc, ngủ chưa tới hai tiếng đã phải bò dậy, bây giờ mắt cậu có thể mở ra tất cả đều dựa vào nghị lực chống đỡ.

Mí mắt cụp xuống, mắt kính gọng đen thoáng che khuất quầng thâm dưới mắt, Tống Vân Hồi chậm rì rì leo lầu, thấy đã qua giờ chấm công nên cậu bước ra khỏi thang bộ, đi thang máy lên.

Hai mắt Tống Vân Hồi lờ đờ nhắm mở liên tục, thang máy vừa mở ra, lúc ngước mắt lên, đập vào mắt cậu đầu tiên chính là Trần Thần vẫn ăn mặc rất ra dáng tầng lớp xã hội tinh anh.

Anh ta đường hoàng nói: “Cậu vừa gửi tin nhắn tôi liền tới đây đợi ngay, cảm động không nào.”

Tống Vân Hồi nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Đây chính là nguyên nhân anh không nguyện ý ra khỏi cao ốc đón tôi nhỉ?”

Trần Thần nhỏ giọng cười hai tiếng.

Lúc anh ta cười lên trông có hơi ngốc ngốc, hoàn toàn mất đi khí chất của tầng lớp xã hội tinh anh.

Anh ta đến gần cậu, đè thấp giọng nói: “Hôm nay tôi mặc áo bành tô, không giữ ấm, rời khỏi máy điều hòa xác định sẽ bị chết cóng.”

“Cậu cũng không muốn mất đi mẩu truyện tranh nhỏ để xem mà đúng không, vị tiên sinh này.”

Bây giờ anh ta đã hoàn toàn bước ra khỏi bóng tối trước đó, đã có thể tự nhiên nhắc đến mẩu truyện tranh nhỏ.

Tống Vân Hồi nở nụ cười, đẩy đẩy mắt kính, đưa USB cất trong người cho anh ta.

“Tôi tới báo cáo kết quả công tác.”

Nhận lấy USB, Trần Thần một mặt kính nể, “Cậu thật sự làm ra rồi ư!”

Anh ta nói tiếp, “Nếu sớm biết đã trực tiếp tìm cậu rồi.”

Mấy ngày nay anh ta lo âu đến sắp hói cả đầu, lại còn mọc thêm hai bọng nước.

Tống Vân Hồi lại lần nữa đánh ngáp, nói: “Anh mau xem qua một lần đi, không có việc gì thì tôi trở về ngủ bù.”

Ngay sau đó Trần Thần đưa cậu đến phòng tiếp khách lần trước.

Thời gian chờ đợi không lâu lắm, Tống Vân Hồi không muốn ngủ trong công ty của người ta, vì thế tùy tiện mở game xếp hình trên điện thoại lên chơi miễn cưỡng vực dậy tinh thần.

Động tác của Trần Thần rất nhanh, đối phương làm một động tác tay với cậu, cậu liền cất diện thoại vào đứng dậy.

Lúc băng qua người Trần Thần, cho dù cơ thể đang cảm thấy nặng trĩu nhưng vẫn không quên nhắc nhở một câu: “Đừng quên thúc giục vị vua sốt sắng nhà anh chuyển khoản đấy.”

Trần Thần vẫn như cũ không thể rời khỏi máy điều hòa của anh ta, đáp một tiếng, đưa mắt nhìn theo Tống Vân Hồi rời đi.

Tống Vân Hồi sau khi lên taxi liền nhắm mắt lại, điện thoại đặt cạnh tay rung lên, cậu miễn cưỡng mở mắt ra nhìn một cái.

Là tin nhắn chuyển khoản.

Sau khi về đến nhà trực tiếp ngả đầu liền ngủ ngay, điện thoại đang đặt một bên vang lên, cậu hoàn toàn không cảm giác được.

Lúc mở mắt ra một lần nữa thì sắc trời đã âm u.

Không phải âm u vì sắp mưa, mà là dần dần chuyển tối.

Tống Vân Hồi cấp tốc ngồi dậy, cầm lấy điện thoại đặt bên giường nhìn thời gian.

6h12p chiều.

Trước khi ngủ cậu đã đặt báo thức, nhưng điện thoại quanh nắm tắt âm, chỉ chấn động một chút, không hề reo tỉnh cậu.

Thời hạn đặt trước piano kết thúc lúc 6h.

Cấp tốc mặc áo khoác vào xuống giường, Tống Vân Hồi cầm điện thoại và chìa khóa, vừa đi vừa đeo khẩu trang.

Đèn nhà bên không sáng, có lẽ Tần Thư không có ở nhà.

Sau khi ra khỏi tiểu khu cậu gọi taxi, đang định mở điện thoại lên thì phát hiện màn hình điện thoại đã biến đen, nhắc nhở pin yếu.

Tìm tài xế hỏi mượn cáp sạc kết nối với nguồn điện trên xe, cậu ngồi bên cạnh đợi điện thoại khởi động.

Chạy được một lúc, điện thoại cuối cùng cũng khởi động.

Cậu gọi một cuộc cho ông chủ tiệm piano.

Bên kia nhận máy rất chậm, chuông reo mấy lần mới nhận.

Tống Vân Hồi hỏi cây piano cậu đặt trước còn ở đó không.

Vừa tỉnh dậy nên giọng nói cậu có hơi khàn khàn.

Đối phương trước hết là trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi đáp: “Tôi đã gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không trả lời, có người tới mua, tôi chỉ có thể bán.”

Ông chủ cũng biết cậu rất muốn cây đàn này, nhưng thời hạn đặt trước đã qua rồi, lại không liên lạc được với cậu, một cây đàn đắt như vậy, sau khi thời hạn đặt trước qua người mua chạy trốn không ít, ông không chịu nổi mạo hiểm như vậy, chỉ có thể bán đi.

“Vâng, được rồi.”

Tống Vân Hồi rũ mắt, “Vẫn phải cảm ơn ông chủ.”

Cúp máy, cậu cúi đầu lướt WeChat, nhìn thấy tin nhắn ông chủ đã gửi.

Ông chủ nói thời hạn đặt trước sắp qua rồi, hỏi cậu có muốn mua đàn nữa không, nếu muốn ông sẽ giữ lại cho cậu.

Cậu không trả lời, lúc đó hẳn là đã ngủ say như chết rồi.

Không còn đích đến nữa, nhìn cảnh sắc đường phố hai bên không ngừng lùi về sau, cậu nói với bác tài, “Dừng phía trước là được.”

Tài xế dừng xe, Tống Vân Hồi đè thấp vành mũ xuống xe.

Gió đêm thổi qua, vừa mới dậy không bao lâu, áo khoác trên người cũng sưởi ấm nên cậu không cảm nhận được có bao nhiêu lạnh, chỉ là có chút không biết nên làm gì.

Phía trước có trạm đón xe, cậu đứng tại chỗ một hồi, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Về thôi.

Rất nhẹ nhàng đưa ra quyết định, Tống Vân Hồi mặt không đổi sắc, chỉ là vô thức vân vê ngón tay.

Lạnh quá, không giống nhiệt độ cơ thể con người.

“Tống Vân Hồi!”

Phía trước có một người đang trực tiếp bước tới, vừa đi vừa vẫy tay với cậu.

Trần Thần vẫn ăn mặc một thân áo bành tô của anh ta, trông vẫn ra dáng tầng lớp tinh anh.

Bên cạnh có người nhìn qua, Tống Vân Hồi chỉ muốn vờ như không quen biết anh ta.

“Trùng hợp ghê, cậu vậy mà cũng ở đây.”

Trần Thần đi tới kéo cậu nói, “Nhờ có cậu mà thành tích của tôi được đảm bảo, tôi định tối nay đi uống rượu khen thưởng bản thân, đi cùng chứ?”

Tuy anh ta đặt câu hỏi nhưng lại lôi kéo Tống Vân Hồi đi về một phía.

Tống Vân Hồi cứ như vậy đi theo.

Trần Thần ngoại trừ bề ngoài trông giống người đứng đắn, những cái khác hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ ‘đứng đắn’ cả.

Anh ta nói uống rượu chính là đến quán bar uống, đồng thời còn giảng giải từng thứ một với Tống Vân Hồi, gì mà quán nào pha chế rượu ngon, bầu không khí của quán nào tốt bla bla bla……

Anh ta đưa cậu đến quán bar nghe đầu pha chế rượu rất ngon.

Bây giờ trời đã nhá nhem tối, người vừa tan tầm, người vẫn một mực đợi đến tối tới uống rượu nhiều bất ngờ.

Sau khi vào trong quán hơi lạnh liền tan biến, ánh đèn mờ ảo lúc sáng lúc tối chiếu rọi khắp nơi, bên trong một mảnh hừng hực.

Trần Thần đưa Tống Vân Hồi đến băng ghế dài trong góc.

Vị trí này khá khuất, gần như sẽ không bị ánh đèn chiếu tới, thích hợp cho một số ngôi sao lớn náu mình.

Bình thường Tống Vân Hồi không dính dáng đến rượu, nhưng bây giờ có thể thử một chút.

Trần Thần hỏi cậu bình thường có hay uống rượu không, cậu nói không thường, vì thế đối phương gọi cho cậu cốc rượu nồng độ cồn thấp.

Nồng độ cồn thấp có lẽ là thấp thật, một cốc xuống bụng, Tống Vân Hồi không cảm thấy có gì không thích hợp.

Ở đây có hơi nóng, cậu kéo khóa áo khoác xuống, cốc rượu trong tay chao đảo lắc lư, liên lụy đến nước rượu màu vàng nhạc trong cốc cũng lắc lư theo.

Cậu nói: “Tôi có một thứ rất muốn mua nhưng bị người khác mua mất rồi.”

“Thảo nào tôi thấy tâm trạng cậu không vui lắm,” Trần Thần hiểu ra, nói, “Thứ vẫn luôn mong muốn bị người khác mua mất quả thật đủ đau lòng.”

Tống Vân Hồi trước hết khựng lại một chút, sau đó lắc đầu, “Không phải.”

Quả nhiên người bình thường sau khi biết thứ mình mong muốn không còn nữa đều có phản ứng này.

Không một ai cảm thấy không hề gì như cậu.

– -Hoặc có lẽ chính bản thân cậu cũng không mong muốn lắm.

Trần Thần chỉ cho rằng cậu đang mạnh miệng, thấy rượu trong cốc của cậu đã thấy đáy, hỏi, “Làm một cốc nữa không?”

Tống Vân Hồi đáp: “Ok.”

Trần Thần vừa uống vừa kinh ngạc: “Nói không chừng tửu lượng của cậu còn rất tốt.”

Tống Vân Hồi gật đầu: “Tôi cũng thấy thế.”

Cậu chống khuỷu tay lên bàn bàn tay chống cằm, lông mi nhàn nhạt rũ xuống, đuôi mắt dài nhưng không mảnh, lúc không cười mang theo chút ý lạnh.

Cực kỳ đẹp mắt.

Trần Thần nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó vỗ vỗ lồng ngực nói: “May mà tôi là thẳng.”

Cũng không biết câu này của anh ta chọc vào điểm cười nào, Tống Vân Hồi bật cười.

Cậu chống tay lên bàn chầm chậm đứng dậy, nói: “Tôi đi toilet một chút.”

Cậu cứ như vậy chuẩn bị rời đi.

Trần Thần kéo cậu, nhắc nhở: “Khẩu trang của cậu đâu?”

Mấy ngày nay trên mạng toàn là tin tức của đối phương, anh ta cũng không dám để cậu bị người khác nhận ra ở quán bar.

Tống Vân Hồi quay đầu, sau đó lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo lên.

Động tác của cậu không còn lưu loát như trước, có cảm giác lề mề chậm chạp kỳ lạ.

Lần này không còn vấn đề gì nữa, cuối cùng cậu cũng có thể xuất phát.

Trần Thần bảo cậu đi nhanh về nhanh.

Tống Vân Hồi không đáp lại anh ta.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Trần Thần không nhìn thấy ánh mắt lơ đãng và nhịp bước có phần liêu xiêu của cậu.

Tống Vân Hồi không phải bình thường rất ít uống rượu mà là căn bản chưa từng uống rượu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.