Tống Vân Hồi nói cậu học khá ổn thôi.
Nhưng các cư dân mạng không cảm thấy vậy, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cậu cấp tốc giải phương trình.
Ngón tay cậu thon dài, tư thế cầm bút rất tiêu chuẩn, mực đen trên giấy dần dần phác họa ra hàng loạt các công thức, vừa trôi chảy vừa chuẩn xác.
Cậu nói cậu có thói quen viết viết vẽ vẽ, các khán giả phòng live vốn tưởng rằng trên mặt giấy sẽ loạn thành một đống, kết quả trang giấy lại gọn gàng sạch sẽ bất ngờ.
Giấy A4 được chia ra làm hai, một nửa là quá trình giải đề, bên còn lại là nháp.
Bản nháp và quá trình giải đề khá giống nhau, chỉ cần học rồi đều có thể đọc hiểu.
Chỉ……chỉ là nhìn qua hình như rất đơn giản.
[?? Đề bài đã quấy nhiễu cả phòng ký túc của tui cứ vậy mà giải ra rồi ư?]
[Mạch tư duy thật rõ ràng!!! Tui vậy mà lại nhìn hiểu hết nè QAQ]
[
[Đây rõ ràng là câu khó đó!]
[Tui tui tui! Giơ tay! Đề bài này tui không được nữa rồi! Cứu cứu Sữa Đậu Nành cứu tui zới (Đã gửi tin nhắn riêng rồi á)]
Tống Vân Hồi đóng nắp bút lại, vừa click mở tin nhắn riêng vừa hỏi: “Câu này đã biết làm chưa?”
Thấy [Đã biết đã biết] bay đầy trên bão bình luận, cậu lúc này mới ấn mở mục tin nhắn riêng.
Tin nhắn riêng ở hậu đài nhấp nháy dồn dập, hoàn toàn không nhìn ra người nào đã gửi nội dung nào.
Cậu cười cười: “Bài tập của các bạn nhiều nhỉ.”
“Mình sẽ đóng phần tin nhắn riêng trước, xem xong mấy tin nhắn này lại đến đợt tiếp theo nhé.”
Tống Vân Hồi nói xong liền đóng tin nhắn riêng lại.
Hậu đài lúc này mới yên tĩnh xuống.
Cậu theo thứ tự thời gian mà tìm từ trên xuống dưới, tin nhắn riêng đầu tiên mà cậu click vào là một bức ảnh.
Không phải một câu hỏi mà là một trang, một trang giấy nhìn qua còn sạch hơn cả mặt của cậu.
Cậu không cầm bút mà gõ vài chữ.
[Bài tập về nhà hãy tự hoàn thành]
Trên góc phải của trang giấy có một dòng chữ nghệch ngoạc, viết trang này là bài tập về nhà, phía sau còn kèm theo một câu “hãy tự hoàn thành”.
Bão bình luận một mảnh [ha ha ha ha ha ha].
[Bài tập của mình tự mình làm! (trừ Toán cao cấp)]
[Bạn học nhỏ phải tự mình làm bài tập cho tốt đó nhe (sinh viên đại học không cần)]
[Sao lại như vậy chứ ha ha ha ha ha!]
Tin nhắn riêng thứ hai là một câu hỏi đại số tuyến tính điển hình.
Do đã ngồi quá lâu nên có chút khó chịu, Tống Vân Hồi chống một chân lên, đổi tư thế ngồi, nói: “Đề bài này rất thú vị.”
[
[Đây chính là thế giới tui không hiểu sao?]
[Đây đại khái là lý do vì sao hiện tại tui lại ngồi trong văn phòng câu cá, lãnh lương một tháng mấy ngàn (châm thuốc.jpg)]
[Hóa ra khoảng cách giữa người với người chính là như vậy ư hu hu hu hu]
Tống Vân Hồi xem đề bài, vừa khái quát vừa trò chuyện:
“Mình đã rất lâu không làm toán cao cấp rồi.”
Cậu cúi đầu cười cười, “Khi đó còn rất vui.”
Cậu là bia đỡ đạn trong tiểu thuyết, trường đại học của cậu trong tiểu thuyết là một thiết lập thậm chí không cần dùng mực đen để viết ra, nơi đó không đóng vai trò quan trọng và cũng không liên quan đến tuyến cốt truyện chính, lúc học ở đó cũng xem như một khoảng thời gian tương đối thoải mái.
[Sữa Đậu Nành học đại học nào thế?]
[Cảm thấy trường đại học mà Sữa Đậu Nành theo học nhất định rất lợi hại]
Tống Vân Hồi không nói, chỉ đáp một câu: “Một trường đại học nhỏ khá tốt, mình học lập trình *BackEnd.”
(*) Phần nhiệm vụ thực hiện các hoạt động đằng sau một trang web/ứng dụng (tương tác cơ sở dữ liệu, cấu hình máy chủ, xử lý logic…), chỉ có thể truy cập bởi lập trình viên/quản trị viên hệ thống
[? Không tin lắm]
[Tuy cảm thấy Sữa Đậu Nành sẽ không bịa đặt, nhưng cảm giác có gì đó không đúng lắm]
[Cho nên x kia thay vào biểu thức ③ vì sao lại được 1 dị hu hu hu]
Tống Vân Hồi ngước mắt nhìn màn hình, sau đó thả chậm tốc độ, nhấc tay viết xuống một công thức khác.
“Chỗ này có thể triển khai một biểu thức, lúc giải đề không thường dùng, nhưng lúc cần dùng sẽ tiện hơn rất nhiều.”
Cậu hỏi, “Cần mình viết quá trình tính toán ra không?”
[Cần! Cần!]
Khán giả phòng live rối rít đội ơn, chỉ thiếu điều kết nghĩa tại chỗ.
Lúc làm bài thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, đợi đến khi Tống Vân Hồi đặt giấy nháp xuống nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì trời đã sắp tối rồi.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, bên ngoài là tầng tầng lớp lớp mây đen, không khí cũng ẩm ướt, có lẽ sắp mưa rồi.
Nhìn nhìn thời gian một hồi, cậu lại lần nữa kết nối headphone, nói: “Không còn sớm nữa, bạn mình sắp về rồi, chọn bài hát đi.”
Bão bình luận nháy mắt sống lại, bình luận bay qua tới tấp.
Lúc tắt live vừa hay 7h tối.
Cuối cùng liếc nhìn thống kê thời gian livestream, Tống Vân Hồi ngồi phịch trên ghế, chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Đã bù được 8 tiếng rồi.
Cậu cũng không biết bản thân đã vượt qua 8 tiếng này như thế nào.
Nói là livestream còn không bằng nói là dạy bù.
‘Lên tiết’ quá lâu khiến mắt có hơi mỏi.
Rũ mí mắt xuống, Tống Vân Hồi ngáp một cái, mang dép lê vào đi xuống lầu pha một cốc café.
Ngoài cửa sổ đã bắt đầu nổi gió, cậu không mở đèn, phòng bếp u ám, còn nghe thấy cả tiếng gió gào thét và tiếng xào xạc của cây cối.
Việc giảm nhiệt độ đã chuẩn bị mấy ngày nay có vẻ như sẽ tiến hành vào đêm nay.
Quần áo đang mặc trên người không dày lắm, cảm nhận được từng tia lạnh lẽo đang dần thấm vào da thịt, Tống Vân Hồi cầm theo café lên lầu.
Đặt cái cốc hình khủng long nhỏ lên trên bàn, cậu cầm điện thoại đặt bên cạnh lên đang định gọi điện thoại thì tiếng chuông vang lên.
Cuộc gọi đến hiển thị [Tần Tiểu Thư].
Đôi đồng tử nhạt màu hướng về phía sắc trời đã hoàn toàn chuyển đen ngoài cửa sổ, cậu nhẹ nhàng ngồi lên ghế, cất giọng trong veo hỏi:
“Khi nào anh về thế?”
Thanh âm ở đầu dây bên kia vẫn trầm ổn như cũ, “Có lẽ khoảng nửa tiếng nữa.”
Tần Thư hỏi, “Ăn tối chưa?”
Giật mình.
“……”
Tống Vân Hồi nhất thời do dự giữa việc nói dối và ngả bài chuyện phát trực tiếp.
Khoảnh khắc tạm dừng ngắn ngủi này khiến đối phương đoán được gì đó, trực tiếp hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Không cần tiếp tục tiến hành tra khảo lương tâm nữa, Tống Vân Hồi ngay lập tức mỉm cười, đáp: “Ăn cơm chiên như trước là được.”
Đầu dây bên kia ngoại trừ giọng nói của Tần Thư thì không có bất kỳ tạp âm nào, suy đoán bên kia hẳn là đang lái xe, cậu lại nói:
“Tôi và Cam Tử đợi anh về, trên đường chú ý an toàn, tôi cúp trước đây.”
Ánh sáng xanh yếu ớt phát ra từ điện thoại biến mất, vừa đặt điện thoại xuống, nghe thấy động tĩnh gì đó, Tống Vân Hồi vừa xoay người, đúng lúc tiếp được bé mèo Cam Tử đang phóng tới.
Gãi gãi cằm của bé mèo, cậu cụp mắt nhìn mèo con lông xù trong lòng, nói: “Cha con sắp về rồi.”
Cam Tử phát ra một trận tiếng o o sung sướng, hoàn toàn không nghe thấy cậu nói gì.
Tống Vân Hồi vừa chơi cùng mèo con vừa chú ý thời tiết bên ngoài.
Cuối cùng vẫn không kiên trì được đến nửa tiếng, giọt nước mưa đã bắt đầu rơi lên phiến lá, nháy mắt cơn mưa nhỏ tí tách đã chuyển thành mưa rào tầm tã.
Lá cây vỗ vào cửa sổ, cậu nhìn gió ngoài cửa sổ, vỗ vỗ đầu mèo nhỏ, đặt Cam Tử xuống nói: “Ba đi đón cha con đây, trông nhà ngoan nhé.”
Cam Tử ‘miao’ một tiếng, cũng không biết nhóc có nghe hiểu hay không, tóm lại đã tự mình xuống lầu uống nước rồi.
Tống Vân Hồi sau khi đặt Cam Tử xuống liền tùy ý kéo áo khoác lên, sau đó bước đến cửa.
Cậu nhớ chỗ này vẫn luôn đặt một chiếc ô.
Cầm ô lên, cậu mở cửa ra, động tác nhanh nhẹn dứt khoát.
Hai ngày nay tiểu khu đang tu sửa đường ống, đường bình thường cho xe chạy hiện không thông, chỉ có thể đỗ xe ở bãi đỗ xe tạm thời được vạch ra tại một bên khác.
Bên đó cách nhà một đoạn.
Mưa bên ngoài to hơn tưởng tượng nhiều, Tống Vân Hồi che ô đi trên đường, bọt nước liên tục phả vào mặt cậu.
Cậu như đã bung ô nhưng lại như chưa bung ô.
Lúc mưa lớn, ô dường như đã không còn tác dụng nữa.
Bên cạnh bãi đỗ xe tạm thời có một cái đình nhỏ, thu chiếc ô đã ẩm ướt như quần áo trên người lại, Tống Vân Hồi đứng trong đình, lấy điện thoại ra nhìn thời gian một cái.
Tần Thư có lẽ sắp về đến rồi.
Bàn tay lạnh lẽo có chút cứng đờ, cậu tùy ý vẩy vẩy hoạt động gân cốt một chút, sau đó lại lần nữa nhét điện thoại vào túi.
Trận mưa to lâu lắm không gặp càng lúc càng lớn.
Cuối cùng mưa to đến nỗi không tài nào thấy rõ những giọt mưa bên cạnh ánh đèn đường.
Loại thời tiết này hiển nhiên không thích hợp lái xe.
Ngón tay chạm phải điện thoại trong túi, Tống Vân Hồi rốt cuộc vẫn không lấy điện thoại ra, cứ thế an tĩnh đứng trong đình đợi.
Trong đêm mưa không một ai nguyện ý ra khỏi cửa, xung quanh ngoại trừ tiếng mưa dường như không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Đình nghỉ mát không lớn, ngoại trừ ở giữa vẫn tính là sạch sẽ thì còn lại đều không tránh khỏi bị mưa tạt ướt.
Ống quần, áo khoác, thậm chí trên mí mắt cũng treo lên vài giọt nước mưa, nhưng Tống Vân Hồi lại như không hề có cảm giác gì.
Cậu đã quen chờ đợi từ lâu.
Mãi cho đến khi có ánh đèn xe lóe qua, cậu mới thoáng chớp mắt, sau đó đưa mắt nhìn theo chiếc xe không rõ kiểu dáng đi khuất trong màn mưa, lúc này mới phản ứng lại bản thân đang đứng ở đâu, cậu thoáng lùi về sau một bước, lùi đến vị trí giữa đình nghỉ mát.
Điện thoại trong túi không reo, cậu cũng không động vào nó, chỉ an tĩnh nghe tiếng mưa rơi.
Chẳng mấy chốc, hoặc cũng có lẽ đã qua một lúc lâu rồi, tiếng lốp xe ép lên nước mưa đọng lại trên đường vang lên, càng lúc càng lớn trong tiếng mưa.
Tống Vân Hồi ngước mắt, nhìn thấy một chiếc xe vững vàng lái tới.
Đèn pha màu vàng xuyên qua màn đêm nặng nề chiếu sáng màn mưa, khiến người ta có thể nhìn rõ mưa rơi rốt cuộc có bao nhiêu lớn.
Bên tai đều là tiếng rào rào lộp độp của nước mưa va vào lá cây, kèm theo cả tiếng gió, thổi tung một vài sợi tóc hơi ươn ướt.
Tống Vân Hồi lại lần nữa bung ô lên đi vào màn mưa.
Gió thổi mạnh, chiếc ô đã triệt để trở thành vật trang trí.
Đi theo hướng đèn xe, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, mặt mày dính nước mưa của cậu khẽ cong.
“……”
Chầm chậm đỗ xe trong mưa, Tần Thư nghiêng người cầm lấy túi đựng thức ăn đặt ở ghế phó lái, đang chuẩn bị mở cửa xe, chợt nghe thấy cửa sổ xe bị người ta gõ vang.
Tiếng gõ không nhẹ không nặng, rất quen thuộc.
Nước mưa làm mờ cửa kính xe, không nhìn rõ hình dáng bên ngoài xe, anh hạ cửa sổ xe xuống, liền nhìn thấy gương mặt cong cong của ai kia.
Người đứng bên ngoài vẫy vẫy tay với anh, thốt ra thanh âm lành lạnh dễ nghe:
“Chào mừng về nhà.”
Tóc của Tống Vân Hồi, trên mặt còn cả quần áo đều dính vệt nước, nhưng ý cười trên mặt rất rõ nét.
Tần Thư trước hết ngẩn ra, sau đó mở cửa xe cấp tốc xuống xe.
Tống Vân Hồi đưa chiếc ô đang cầm đến cửa xe.
Ánh đèn trong xe hắt ra, chiếu rọi ngón tay bị lạnh đến ửng hồng của cậu.
Tần Thư dừng động tác trên tay lại, cởi áo khoác xuống trước.
“?”
Tống Vân Hồi nói xong, vừa nhìn thoáng qua Tần Thư một cái, sau đó trước mắt tối sầm lại, trên đầu vô cớ nặng trĩu, ấm áp nháy mắt tràn ngập.
Cậu khẽ ngước mắt, vừa vặn có thể nhìn thấy chút quần áo màu đen.
Tần Thư xách túi qua, sau đó nhận lấy ô che mưa, nói:
“Trong xe có mở hệ thống sưởi ấm, có hơi nóng.”
Lúc cửa xe mở ra không hề có hơi ấm phả ra, đây là một cái cớ thủng trăm ngàn lỗ.
Ô trong tay bị lấy đi, hai tay của Tống Vân Hồi đều trống rỗng, đúng lúc có thể kéo áo khoác của anh.
“Đi được nửa đường trời đã mưa lớn rồi, cho nên hơi muộn một chút.”
Tần Thư cúi đầu hỏi cậu: “Sao không gọi điện thoại cho tôi?”
Có thể là vì trong đêm mưa, cũng có thể là vì đã hai ngày không gặp, giọng nói của anh ôn hòa hơn so với bình thường.
Tống Vân Hồi vừa kéo áo khoác vừa xoa xoa cằm dính chút nước mưa, đáp: “Anh đang lái xe, không tiện nhận điện thoại.”
Hai người chen nhau dưới chiếc ô không lớn mấy vừa đi vừa nói chuyện.
Tần Thư không hỏi Tống Vân Hồi vì sao đột nhiên muốn đến đón ánh, Tống Vân Hồi cũng không nói.
Khách quan mà nói, việc cậu ra ngoài đón người không thể thay đổi được sự thật Tần Thư vẫn bị mưa xối ướt sũng, chỉ là nhiều thêm một người bị ướt chung mà thôi, đây là việc làm vô nghĩa, uổng công phí sức.
Nhưng chủ quan mà nói, cậu chính là muốn đi đón người ta.
Có đôi lúc một số việc tưởng chừng như vô nghĩa lại có thể khiến người khác vui vẻ.
Cả hai đều biết rõ ô không thể nào che được mưa to gió lớn, nhưng vẫn trốn dưới tán ô cùng bước đi như thế.
Tuy kỳ quái nhưng rất vui.
Lúc đến cửa Tần Thư rút chìa khóa ra mở cửa.
Tay anh đã bị mưa xối ướt sũng, ngón tay với khớp xương phân minh vẫn đang nhỏ nước tí tách, khủng long nhỏ lắc lư trong không trung, cũng bị nước mưa nhỏ ướt.
Hai người cùng nhau vào nhà.
Cam Tử nghe thấy âm thanh, đã sớm đợi ở cửa, khoảnh khắc hai người bước vào thì mèo nhỏ đã chuẩn bị bổ nhào vào, kết quả lại bị Tống Vân Hồi cản lại.
Trên người bọn họ đều là nước mưa, không thích hợp ôm mèo.
Lần đầu tiên bị cự tuyệt, trên gương mặt lông xù của Cam Tử hiện lên một tia shocku lạ lẫm, cu cậu lùi về sau mấy bước, sau đó yếu ớt gục ngã nơi góc tường.
Tống Vân Hồi cười cười, chà chà quẹt quẹt hai tay một hồi rồi mới bước tới cúi người vuốt ve đầu mèo nhỏ.
Cam Tử ngay lập tức cọ cọ mu bàn tay cậu.
Tần Thư vẫn còn đứng ở cửa, anh rũ mắt, tỉ mỉ lau đi nước mưa dính trên khủng long nhỏ sau đó bỏ vào trong túi.
Thức ăn mua về đặt vào trong tủ lạnh, Tần Thư quay đầu nói với Tống Vân Hồi vẫn đang vuốt ve Cam Tử:
“Ướt cả rồi, cậu đi tắm trước đi.”
Tống Vân Hồi đứng dậy, vừa chuẩn bị đi lại bị gọi lại:
Tần Thư nói: “Tôi đi chuẩn bị đồ ngủ cho cậu.”
Tống Vân Hồi không nhớ mình có đồ ngủ gì ở chỗ anh.
“……”
Đối diện với ánh mắt của Tần Thư, cậu bỗng tỉnh ngộ.
Cuối cùng vỗ vỗ đầu mèo nhỏ, cậu theo sau Tần Thư lên lầu.
Phòng ngủ của Tần Thư cậu đã từng tới một lần, lần này vào lại càng thêm quen cửa quen nẻo.
Cậu thấy đối phương mở cửa tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ.
Màu xanh lá, còn có cả cái mũ với hàm răng màu trắng.
Quần áo đặt mua trước đó vậy mà đã ship tới rồi.
“Quần áo tôi đã giặt sạch rồi, có thể trực tiếp mặc vào.”
Tống Vân Hồi nhận lấy, nhưng không đi, vẫn đang nhìn Tần Thư.
Tần Thư cuối cùng vẫn bại trận.
Anh lấy một bộ quần áo khác từ tủ ra.
Tống Vân Hồi liên tục gật đầu, xoay người vẫy vẫy tay, “Vậy tôi đi tắm trước đây.”
Ngay cả bóng lưng cũng lộ vẻ vui sướng.
Thời gian tắm không lâu lắm.
Tống Vân Hồi tắm rửa xong xuôi, cậu đội khăn lông trên đầu, vừa đi vừa lau tóc.
Động tác Tần Thư nhanh hơn cậu, đợi cậu xuống lầu thì trong phòng bếp đã truyền đến mùi thơm rồi.
Bước vào phòng bếp, chỉ thoáng nhìn một cái mà Tống Vân Hồi đã ngay lập tức không kìm nén nổi.
Mặt thì vẫn là gương mặt không chút cảm xúc nọ đó.
Thế nhưng hàm răng to bự sau gáy đối phương lại mạnh mẽ dập tan hơn phân nửa cảm giác lạnh lẽo.
Tần Thư mặc đồ ngủ khủng long đang rửa rau củ trong bồn: “……”
Chú ý thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, anh im lặng không nói chuyện.
Tống Vân Hồi chậm rãi di chuyển, sau đó nhanh tay lẹ mắt nhào nặn cái mũ in hình hàm răng to bự, nhào qua nặn lại.
Tần Thư: “……”
Nhào nặn đã tay, Tống Vân Hồi vỗ vỗ lưng Tần Thư, không chút keo kiệt mà khen ngợi mắt nhìn của mình:
“Thật đẹp!”
Cậu khen lấy khen để một hồi mới chuẩn bị xắn ống tay áo lên phụ rửa rau củ, lại bị Tần Thư ngăn lại, “Uống canh gừng trên bàn trước đã.”
Tống Vân Hồi quay đầu, nhìn thấy trên bàn đã bày một bát nước hơi đỏ trông khá giống đồ uống.
Cậu bưng bát lên uống một ngụm.
– -Sau đó dùng sức ho khan.
Cậu kinh hãi: “Mùi vị sao lại thế này!”
Màu sắc này nhìn qua rất ngọt mà, nhưng mùi vị sao lại quái lạ kinh người thế kia.
“Vị của canh gừng đều……”
Tần Thư nói đến một nửa thì dừng lại, sau đó như bình thường nói tiếp, “Đều không giống cái này, bát canh này tôi bỏ nhiều gừng, có lẽ vì thế mới khiến mùi vị thay đổi.”
Anh nói: “Canh gừng xua lạnh, dầm mưa lớn phải cho nhiều gừng vào.”
Tống Vân Hồi đầy mặt đau khổ uống hết canh gừng, sau đó thở ra một hơi, “Tôi cảm thấy anh đang nói bừa.”
Tần Thư cụp mắt nhìn Tống Vân Hồi uống xong bát canh lại kiên trì không ngừng chạy tới bên cạnh mình xin rửa rau củ, không nói chuyện.
Anh quả thật đang nói bừa.
Tất cả canh gừng đều có vị này, có thể hơi có chênh lệch một chút, nhưng khác biệt không lớn lắm.
Tống Vân Hồi kinh ngạc, chỉ có thể là vì cậu chưa từng uống qua canh gừng.
Một cậu chủ vốn lớn lên trong nhung lụa lại chưa từng uống qua một bát canh gừng.
Vớt rau củ đã rửa sạch lên, Tần Thư liếc nhìn người bên cạnh vẫn đang vô thức nhíu mày, nói: “Lần sau bỏ ít gừng cho nhiều đường là được, có lẽ sẽ dễ uống hơn một chút.”
Tống Vân Hồi đáp, “Được.”
Hai người cùng nhau ăn cơm, Tần Thư rửa bát, Tống Vân Hồi đảm nhận trọng trách nặng nề thu dọn bát đũa.
Sau bữa tối là thời gian nằm ườn của Tống Vân Hồi, trên người mặc bộ đồ ngủ khủng long lông nhung ấm áp, mũ trùm lên đầu, cậu ôm Cam Tử trực tiếp vùi vào sofa, trông vô vùng hạnh phúc.
Thấy Tần Thư đi tới, cậu nhiệt tình vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, móc điện thoại ra nói:
“Mau tới đây, một nhà ba người chúng ta cùng chụp một bức nào.”
Tần Thư ngồi xuống bên cạnh cậu.
Trên mặt anh không có biểu tình gì nhưng động tác rất phối hợp, để thống nhất với Tống Vân Hồi, anh cũng trùm mũ lên.
Tống Vân Hồi rất giản dị giơ tay lên tạo hình cái kéo, nhân tiện xúi giục Tần Thư:
“Cười một cái nào.”
Sau khi Tần Thư cười thì cảm xúc trong mắt cũng không thể thu liễm nổi nữa, một khắc trước khi chụp anh thoáng dời mắt khỏi camera.
Chụp xong, Tống Vân Hồi đặt điện thoại ở giữa, sau đó cúi đầu mở album ảnh ra.
Tấm đầu tiên trong album ảnh là bọn họ, ảnh bên dưới cũng là bọn họ, ảnh Cam Tử chiếm đa số.
Trong màn hình không lớn lắm, gương mặt hai người đều mang theo ý cười, Tống Vân Hồi nhìn camera, Tần Thư thì nhìn cậu.
Cam Tử ngồi phịch giữa hai người, vươn tay muốn chụp lấy điện thoại.
Tuy ảnh không giống trong tưởng tượng lắm, nhưng ai nấy đều vui vẻ.
Phấn chấn lưu ảnh vào bộ sưu tập khác, Tống Vân Hồi cất điện thoại.
Tần Thư ngồi bên cạnh hỏi cậu: “Chẳng phải hôm nay nói muốn chơi mini game sao?”
Tống Vân Hồi nháy mắt ngẩn ra.
Cậu ôm Cam Tử vung tay, “Ờ ha! Tôi đưa anh đi chơi ‘Chú bé lửa và Cô bé nước’!”
Sau đó hai ‘chú khủng long’ cùng nhau lên lầu.
Tống Vân Hồi cuối cùng cũng hiểu được hàm nghĩa mà các khán giả phòng live đã nói trước đó, bọn họ bảo cảm giác khi chơi ‘Chú bé lửa và Cô bé nước’ cùng bạn bè hoàn toàn khác với khi chơi một mình.
Mặc dù chưa chơi một mình nhưng có thể cảm nhận được rằng hai người cùng chơi game sẽ vui hơn nhiều.
Cuối cùng trận game ‘Chú bé lửa và Cô bé nước’ lấy việc Tống Vân Hồi đã buồn ngủ đến mức mắt mở không lên mà kết thúc.
Tần Thư vỗ vỗ mũ trùm của cậu, “Không còn sớm nữa, ngủ trước đi.”
Hai mí mắt Tống Vân Hồi rũ xuống, nhưng cậu vẫn quật cường nói: “Tôi nhịn được.”
Cuối cùng cậu vẫn bị ép lên.giường.
Ngoài miệng thì nói không muốn ngủ nhưng cơ thể lại rất thành thật, đầu vừa dính gối đã trực tiếp tiến vào mộng đẹp.
Mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn không ngớt, ào ào chảy trên lớp kính cửa.
**
Sáng hôm sau, Tống Vân Hồi bị bé mèo kêu tỉnh.
Cam Tử có lẽ muốn vào nhưng lại vào không được, chỉ có thể ở ngoài cửa ‘miao miao’, sau đó nhóc bị Tần Thư bế đi.
Bò dậy nhìn thời gian, cậu ngọ nguậy một hồi, cuối cùng chọn ngồi dậy kéo quần áo lên đi rửa mặt rồi xuống lầu.
Trận mưa hôm qua quả nhiên là tiền đề cho việc hạ nhiệt độ.
Hiện tại trời đã nhiều mây trở lại, tuy không tiếp tục mưa nữa nhưng nhiệt độ cũng thấp đến mức khó có thể diễn tả bằng lời.
Vừa tờ mờ sáng mà quần áo đã lạnh cóng, nước súc miệng cũng rét không kém.
Tống Vân Hồi trùm mũ lên đầu, không chút hình tượng mà co người xuống lầu.
Cậu không thể không thừa nhận tinh thần và thể lực của Tần Thư tốt hơn cậu nhiều.
Lúc này cậu vừa rời giường, phòng bếp dưới lầu đã tràn ngập mùi thơm.
Phòng bếp có lẽ là nơi ấm ấp nhất trong căn nhà này rồi.
Chậm rãi ngồi xuống bàn ăn, Cam Tử tự giác lăn đến bên cạnh cậu, vừa vặn vùi vào trong khuỷu tay cậu.
Tần Thư nhìn cậu một cái, sau đó nói: “Điều hòa phòng khách đã bật, điều khiển từ xa bị Cam Tử giẫm phải, đã chuyển sang chế độ gió lạnh, cậu đợi một lát rồi hãy vào.”
Tống Vân Hồi gật đầu.
Đó là một buổi sáng vừa an tĩnh vừa náo nhiệt.
Mấy ngày nay Tần Thư rất bận, hôm nay thành phố lân cận còn có một buổi liên hoan phim cần tham gia.
Anh ăn mặc một thân màu đen, vẫn là một anh đẹp trai ngầu lòi như cũ.
Trông rất giản dị.
– -Mãi đến khi Tống Vân Hồi nhìn thấy anh lấy ra một chiếc khăn quàng cổ.
Màu đỏ, rất bắt mắt.
Là cái cậu đã chọn cho anh khi trước.
Đối phương có lẽ trước đây chưa từng đeo khăn quàng cổ, thủ pháp rất không thành thạo, đeo vào kiểu gì lại thành ra một cục lớn, vô cớ chọc trúng điểm cười của Tống Vân Hồi.
Đưa Cam Tử trong tay cho Tần Thư, Tống Vân Hồi vỗ vỗ bả vai anh nói:
“Cúi đầu, tôi đeo cho anh.”
Tần Thư ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Mùa đông Tống Vân Hồi thường không thể rời khỏi khăn quàng cổ, đã hoàn toàn có kinh nghiệm buộc khăn, nhưng cậu chưa từng buộc khăn cho người khác, thủ pháp cũng có chút không thành thạo.
Nhưng cuối cùng trông cũng khá ổn.
Tần Thư ra ngoài rồi.
Tống Vân Hồi đứng ở cửa, nặn nặn đệm thịt trắng hồng của con trai vẫy vẫy tay với anh, trông rất ung dung tự tại.
Cửa lớn đóng lại.
7.3 tiếng còn lại gét gô.
Lên xe, Tần Thư cầm điện thoại mở phần mềm livestream nào đó ra. T𝗿𝘂yệ𝗻 chí𝗻h ở ++ T𝗥𝘂𝑴T𝗥𝗨 Y𝐞𝖭.𝚟𝗻 ++
Không ngoài dự đoán, Sữa Đậu Nành không ngon đã bắt đầu live, điên cuồng bù giờ.
Sau khi donate mấy thứ hoa lệ rực rỡ xong, anh đặt điện thoại sang một bên, sau đó thắt dây an toàn, ngước mắt đỡ vô lăng.
Thành phố lân cận không phải thành phố B, lái xe đến đó cần không ít thời gian.
Liên hoan phim buổi trưa mới bắt đầu, sau khi vào nội thành anh liền gặp mặt người đại diện trước, trợ lý cũng đang ở đây, sau đó lại cùng nhau đến hội trường sớm.
Người đại diện và trợ lý nhiều lần liếc nhìn khăn quàng trên cổ anh.
Cuối cùng mọi người cũng không hỏi.
Lần này anh chỉ nhận lời mời tham gia, không cần chuẩn bị quá nhiều, có mặt là được.
Người của liên hoan phim nhận được tin tức, đã sớm cử người đến đón anh.
Lúc xuống xe, đám đông liền vây lại.
Gần đó là các nhân viên công tác, bên tổ chức đoán chừng cảm thấy anh từ nơi xa đến, có lẽ đồ đạc nhiều, kết quả ngoại trừ mấy người bọn họ, căn bản không có đồ đạc gì khác.
Nhiều người đứng cách đó không xa, có fan hâm mộ có truyền thông, hai đám người trộn lẫn vào nhau.
Anh chỉ đơn thuần lộ mặt tham gia liên hoan phim thôi, không cần phải đi thảm đỏ, nhưng vẫn tránh khỏi cánh truyền thông.
Người mà cánh truyền thống muốn phỏng vấn nhất là anh, nhưng đau đầu nhất cũng là anh.
Tần Thư có độ tiếng cao, nhưng muốn đào bới tư liệu của anh rất khó, mỗi lần phỏng vấn không được mấy phóng viên có thể mỉm cười rời đi.
Lần này tưởng chừng cũng như vậy.
Đoạn đường đi rất nhanh, kết quả Tần Thư đều không hé miệng nhiều, chỉ qua loa trả lời mấy câu hỏi thông thường.
Mãi đến đoạn cuối cùng, một phóng viên khen một câu:
“Khăn quàng cổ thầy Tần đeo hôm nay thật đẹp.”
Mọi người đều chú ý thấy yếu tố bất đồng trên người anh hôm nay, nhưng không ai cho rằng điều này có thể tạo ra một ban tin mới.
– -Mãi đến khi Tần Thư hé miệng trả lời.
Anh nói: “Ừm, bạn tôi chọn.”
Vẻ mặt anh rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng mọi người luôn cảm thấy anh có lẽ đang cười.
**
Phía nam đã bắt đầu hạ nhiệt độ, phía bắc đã lạnh đến mức không mặc áo lông vũ thì không ra ngoài nổi.
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, phần lớn người đều ra ngoài kiếm ăn, trong văn phòng đã không còn mấy người.
Chung Hứa rời đi muộn, hắn đến quán café ở tòa nhà lân cận gặp mặt người bạn Trương Giả của mình.
Quán café có phòng bao riêng, Trương Giả xưa nay không nỡ để bản thân chịu khổ, đắc ý ngồi ở một phòng bao chờ hắn.
Chung Hứa bước vào quán café, sau đó nhìn thấy Trương Giả ló đầu ra từ một phòng bao riêng vẫy vẫy tay với mình.
Bước vào phòng, hắn vừa ngồi xuống vừa tháo khăn quàng trên cổ ra.
Trương Giả liếc nhìn hắn một cái, sau đó khó mà tin nổi nói: “Cái khăn này cậu còn chưa ném đi nữa á?”
Khăn quàng trên tay Chung Hứa anh ta đã nhìn thấy kể từ khi quen biết Chung Hứa hồi đại học đến bây giờ, chỉ có thể nói chất lượng thật tốt, đến tận bây giờ vẫn chưa nhàu nát.
Ngay cả như vậy nhưng chiếc khăn này rõ ràng đã nhiều năm lắm rồi.
Trương Giả nói: “Đã đeo lâu như vậy rồi cũng nên đổi cái khác đi.”
Chung Hứa không nói lời thừa thãi, chỉ nói: “Vẫn đeo được.”
Ý tứ là không định đổi cái mới.
Trương Giả vốn dĩ không cảm thấy có gì không đúng, tiếp đó uống một ngụm café, bỗng nhiên nhận ra hỏi: “Là người khác tặng hửm?”
Chung Hứa ‘ừm’ một tiếng.
Trương Giả hỏi: “Tống Tử Thư tặng?”
Có thể tặng những thứ này đều không phải người bình thường, nghĩ đi nghĩ lại, có thể làm ra chuyện này lại còn quen biết Chung Hứa lâu như vậy, ngoại trừ Tống Tử Thư cũng không còn ai khác.
Nếu đặt ở tình huống bình thường anh ta đã bắt đầu trêu ghẹo rồi, nhưng hôm nay lời nói đã đến bên miệng, cuối cùng vẫn lặng lẽ nuốt xuống, vẻ mặc thoáng quái dị.
Chung Hứa đặt khăn quàng cổ sang một bên, nói: “Không phải.”
Trương Giả cười cười, “Sẽ không phải là Tống Vân Hồi đó chứ?”
Anh ta cười hỏi, nhưng Chung Hứa không trả lời.
Nụ cười trên mặt Trương Giả thoáng cứng đờ.
Anh ta ‘đù má’ một tiếng, “Thật sự là Tống Vân Hồi ư?”
“Cậu và Tống Vân Hồi quen biết lâu như vậy?” Anh ta không tin, “Sao bọn tôi không biết?”
Một loại cảm giác kỳ quái nổi lên trong lòng, Chung Hứa xoa xoa mi tâm, tiếp đó dời chủ đề, “Hôm nay cậu tìm tôi tới có chuyện gì?”
Trương Giả nhếch miệng đáp, “Cũng không phải chuyện gì lớn.”
“Trước đó chẳng phải thấy cậu hình như có chút ý với Tống Vân Hồi sao……”
Anh ta nói được nửa câu thì chợt nhận ra gì đó, bèn đổi cách nói khác, “Thấy cậu và Tống Vân Hồi có quen biết, liền muốn nói với cậu một chuyện có liên quan đến cậu ta, có khả năng cậu cũng không mấy hứng thú, tôi chỉ nói vui thôi nhé.”
Chung Hứa ngước mắt: “Em ấy lại phạm phải chuyện gì à?”
“Không phải không phải,” Trương Giả xua xua tay, nói, “Tôi có một người bạn, là người trong giới ấy, hôm nay lúc trò chuyện phiếm cùng cậu ta, cậu ta đã nhắc đến chuyện này.”
Vẻ mặt anh ta lại bắt đầu trở nên khó mà tin nổi.
“Còn nhớ chuyện Tống Vân Hồi đẩy người xuống nước trước kia không, lúc đó không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng trên mạng vẫn xôn xao một trận.”
“Người bạn kia của tôi nói, tin tức truyền ra từ một trợ lý sản xuất, sau khi lan truyền thì có người mua hotsearch, mà người mua hotsearch này chính là mẹ của Tống Tử Thư – Từ Vi.”
“Quản lý sản xuất là anh họ của Từ Vi, trước đó vừa mới ăn cơm cùng Từ Vi xong.”
Trương Giả chép miệng, nhìn Chung Hứa nói, “Có khả năng, Tống Vân Hồi sống ở nhà họ Tống không tốt như chúng ta nghĩ đâu.”
, ,
, ,
, , ,