Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 7: Quả nhiên bữa sáng là phải ăn *xiaolongbao cùng người nhà!



(*) Một loại màn thầu hấp tại Giang Tô, Trung Quốc.

Cho dù chỉ có hai người, chỉ cần quan hệ tốt thì bầu không khí ăn lẩu vẫn có thể sôi động vui vẻ như thường.

Lần này hai người rất can đảm, gọi hẳn món lẩu cay áp nồi và dầu ớt.

Đợi đến khi phục vụ bắc nồi lên món, lúc mùi thơm của lẩu bốc lên nghi ngút, hai người lúc này mới nhận ra tiệm lẩu này hình như là tiệm lẩu Sơn Thành chính tông.

Trước khi lên món, Tống Vân Hồi còn tự tin bảo, “Tôi ăn cay rất khá đấy.”

Tần Thư nhìn cậu, không nói gì.

Sau khi lên món, Tống Vân Hồ rầu rĩ hút một ngụm sữa dâu, hai mắt đỏ hoe nhìn người phục vụ đang chỉnh gas hỏi, “Đây thật sự là hơi cay sao?”

Cậu nhiều lần lên tiếng hỏi, phục vụ cũng một mực chắc chắn đây chính là hơi cay.

Cuối cùng phục vụ rất tri kỷ bưng đến cho cậu một bát nước dùng.

Tống Vân Hồi dường như đã hiểu, nhưng không muốn thừa nhận lắm.

Tần Thư nắm tay thành quyền đưa lên bên miệng hòng che giấu ý cười.

Tống Vân Hồi rất quật cường, cậu kiên quyết không dùng bát nước này nhúng bất kỳ món rau nào.

Cuối cùng bên trên bát nước nổi lên một lớp dầu ớt đỏ.

Tống Vân Hồi không dùng nó nhúng rau, nhưng cậu dùng nó nhúng thịt, nhúng tất cả thịt vào một lần.

Sau khi xong việc cậu đẩy bát nước sang một bên, vừa hay đẩy đến bên cạnh Tần Thư.

Tần Thư đặt bát nước đến trước mặt mình.

Tống Vân Hồi âm thầm giơ ngón cái like cho anh một phát.

Hôm nay là một anh trai ngầu lòi tri kỷ.

Ăn lẩu xong, hai người còn phải đến đón Cam Tử đang đỏ mắt mong chờ ở bệnh viện.

Đỏ mắt mong chờ đâu không thấy, chỉ thấy rất nhiều người vây quanh một cục lông xù mũm mĩm, trông có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Tần Thư đi ký tên, bác sĩ liền giao Cam Tử cho Tống Vân Hồi.

Bị nhốt trong lồng mèo, Cam Tử điên cuồng muốn dính lấy Tống Vân Hồi, móng vuốt và đệm thịt mềm mại kề sát mép lồng, đôi mắt lộ vẻ đáng thương.

Nhưng chiêu này không có hiệu quả với Tống Vân Hồi. Cậu chỉ chọt chọt đệm thịt nhỏ của Cam Tử, không hề có thêm hành động nào nữa.

Đợi đến khi Tần Thư xử lý xong thủ tục, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Tần Thư lái xe đến.

Vào đến không gian đóng kín, Cam Tử cuối cùng cũng có thể ra ngoài bay nhảy.

Sợ Cam Tử gây rối nên Tống Vân Hồi liền mang theo nhóc ngồi vào ghế sau.

Tần Thư lái xe đằng trước, Tống Vân Hồi ngồi đằng sau vuốt ve Cam Tử, một tay khác chụp ảnh tách tách.

Photo album hiện tại của cậu phần lớn đều bị Cam Tử chiếm đóng.

Cam Tử nháo nhào nửa ngày, cuối cùng có lẽ đã thấm mệt, cái bụng tròn vo hướng lên trên, tứ chi chổng vó lên trời ngủ ngon lành trên đùi cậu.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng trò chuyện phiếm giữa hai người thi thoảng vang lên, Tống Vân Hồi ngắm nhìn cảnh sắc dần dà lùi về phía sau ngoài cửa sổ xe, cảm thụ xúc cảm mềm mại ấm áp dưới tay, ngón tay vô thức gõ nhịp.

Cậu ngâm nga một đoạn nhỏ, trong đầu chậm rãi ghi nhớ giai điệu này.

Tần Thư liếc nhìn gương chiếu hậu.

Tống Vân Hồi cúi đầu mở ghi chú trên điện thoại ra, cấp tốc gõ chữ.

Lúc cậu ngẩng đầu lên, ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa tan.

Tần Thư hỏi cậu: “Vui?”

Tống Vân Hồi gật đầu: “Vui.”

Hôm nay được ăn lẩu, còn có Cam Tử để ôm, công việc cũng có tiến triển.

Xe tiếp tục lăn bánh về phía trước, quang ảnh hoặc sáng hoặc tối lướt qua trên gương mặt Tần Thư, lúc ánh sáng đột nhiên trở mạnh, Tống Vân Hồi hình như nhìn thấy ý cười nơi khóe môi của đối phương.

Đều nói người càng ít cười cười lên lại càng đẹp.

Tống Vân Hồi cảm thấy câu này rất có đạo lý.

Cảnh tượng hai bên đường dần dần trở nên quen thuộc, xe dừng lại trước cổng nhà mình, Tống Vân Hồi nhẹ nhàng đặt Cam Tử còn đang say ngủ vào trong lồng mèo.

Cậu xuống xe đứng bên đường, cách một lớp cửa sổ xe vẫy vẫy tay với Tần Thư.

Tần Thư ngồi trong xe nhìn cậu vào nhà, sau khi thấy đèn trong nhà sáng lên mới về nhà mình.

Về đến nhà, đặt Cam Tử vào ổ mèo sau khi tắm xong, Tần Thư cầm điện thoại lên, theo thói quen ấn vào Weibo của [AAA Trứng tổng chuyên bán sỉ lá trà].

Sau khi đổi sang tài khoản này, đối phương dường như đã hoàn toàn cho phép bản thân cất cánh, tần suất cập nhật Weibo cao lên không ít, quá nửa trong đó đều share lại bài đăng của các tài khoản Weibo cậu follow, kèm theo một chuỗi [ha ha ha].

Hôm nay cậu không [ha ha ha] nữa mà đăng ảnh thường ngày.

Tổng cộng có 3 bức, một bức là ‘cạn ly’, một bức là nồi lẩu đang sôi sùng sục, bức còn lại là đầu của một chú mèo quýt.

Tài khoản này của cậu là tài khoản mới, có thể là do trước đó anh đã follow đối phương nên hiện tại tài khoản của cậu đã tích lũy được vài nghìn fan hâm mộ, hơn nữa đều là những fan tích cực, khu bình luận tuy không tính là nhiều người nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt, những người khác cũng theo đó mà chia sẻ bữa tối và bé mèo nhà mình.

[Lại là một ngày ngưỡng mộ những bạn nuôi mèo]

[Đợi đã, cái tay này! Hai cái tay này! Đẹp quá đi mất!]

[Lại là một ngày tò tò Trứng tổng làm gì, vẫn đang suy ngẫm xem vì sao Tần Thư lại follow Trứng tổng (Mèo con gãi đầu.jpg)]

[Hoặc là có một khả năng, đây là bạn của Tần Thư?]

[Từ chỗ Trứng tổng tiếp xúc với một vài mẩu truyện tranh nhỏ, ét ô ét, lọt hố bò không ra nổi luôn!]

[Đừng nghĩ nữa, chắc chắn không phải đâu]

[Mèo! Ngửi ngửi hít hít! Mèo!]

…….

Tần Thư không đọc bình luận nhiều, anh lại lần nữa ấn vào ảnh, lưu vào photo album, mặt mày rũ xuống, nhìn hai bình sữa dâu chạm nhau trong không trung.

***

Tống Vân Hồi về đến nhà liền tắm táp một phen, sau đó vào phòng ghi âm.

Sau khi có ý tưởng thì phải nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ, cậu không ngừng thay đổi nguồn âm, vừa nghe vừa đổi, cuối cùng cũng miễn cưỡng xem như hài lòng, vừa nhìn thời gian liền phát hiện đã 11 giờ rưỡi rồi, là thời gian nên đi ngủ.

Đại não vừa làm việc xong vẫn còn rất hưng phấn, Tống Vân Hồi chỉ do dự hai giây, sau khi gập bản ghi chép lại, cậu đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Hai ngày nay vẫn luôn bận bịu, hoàn toàn quên khuấy mất trước đây bản thân đã ký hợp đồng với website phát sóng trực tiếp.

Sự thật chính là cậu đã bần cùng rồi.

Gần như hầu hết tiền đều đã gửi cho Tống Thành, số tiền thừa lại còn cần phải dùng để hẹn với phòng thu âm và một vài đoàn đội chuyên nghiệp, giải quyết xong đống này, cậu của bây giờ chẳng khác gì lúc vừa gia nhập giới giải trí cả.

Viết nhạc kiếm tiền, nhưng chu kỳ dài, một khoảng thời gian mới có thể lấy được tiền.

Cho dù là vậy, cậu cũng không trông mong vào việc livestream có thể kiếm bao nhiêu tiền, cậu càng muốn tâm sự đêm khuya cùng mọi người hơn, sắp xếp lại một ngày của mình.

Có kinh nghiệm trước đó, cậu đã hiểu nên thao tác thế nào, động tác mượt mà hơn rất nhiều.

Đêm khuya, tài khoản đã mấy ngày không đăng nhập lại lần nữa lóe lên.

Đã gần 12 giờ khuya, cú đêm lại nhiều bất ngờ.

Hôm nay không có chó chuối tiêu, Tống Vân Hồi thoáng suy nghĩ một chút, cậu kéo ống kính xuống dưới, kéo đến vị trí từ cổ trở xuống, sau đó ấn bắt đầu.

Lúc còn chưa mở livestream đã có mấy người ngồi xổm đợi, sau khi bắt đầu live, lục tục có người tiến vào.

Tống Vân Hồi duỗi một chân tìm tư thế thoải mái nhất mà ngồi, cậu lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi tối.”

[Chào buổi tối chào buổi tối! Cuối cùng cũng đợi được cậu rồi!]

[Thư giãn của cả ngày hôm nay nhờ hết vào Sữa Đậu Nành đó!!]

[Sau khi lọt hố Sữa Đậu Nành thật khó để đi xem livestream của những người khác hu hu hu, hoặc là quá ồn ào hoặc là quá im lặng QAQ]

[+1 hu hu, không nhìn thấy cậu mỗi ngày tui sẽ rất buồn đó QAQ]

[Đã bật cam rùi sao lại không nhấc lên phía trên xíu nữa hu hu T^T]

[Sữa Đậu Nành ăn mặc thế này đẹp ghê á (mặc dù không nhìn thấy mặt)]

[Hôm nay đi đâu chơi thế?]

Tống Vân Hồi vừa chậm rãi tìm bài hát, vừa trả lời bão bình luận, giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa.

“Hôm nay ra ngoài ăn lẩu cùng bạn, chơi rất vui.”

“Hôm nay cùng nghe một vài bài hát êm dịu nhé.”

“Camera có hơi yếu, không thể nhấc lên được.”

Cậu chống một khuỷu tay lên bàn, tay còn lại mò mẫm chuột máy tính, chậm rãi ấn ấn.

Cậu nói chuyện không nhanh không chậm, phòng live cũng không có tạp âm khác, tuy an tinh nhưng không ngượng ngùng, hình ảnh không sáng sủa như ngững phòng live khác, có một loại cảm giác êm dịu không tên.

Độ nổi tiếng của phòng live dần dần tăng lên.

Có thể là do đã ký hợp đồng mà độ phổ biến hôm nay nhanh hơn rất nhiều so với trước đó, bão bình luận sôi nổi hơn không ít.

Tống Vân Hồi nhìn nhìn một chút, cuối cùng cũng tìm thấy bài hát thích hợp.

Cho dù không nhìn thấy mặt, nhưng khán giả trong phòng live vẫn có thể thông qua phong thái lộ ra của cậu mà nhìn ra được cậu hiện tại đang rất thoải mái, tâm trạng của họ cũng không tự chủ mà thả lỏng theo.

Âm tuyến của Tống Vân Hồi rất đặc biệt, có chút giống với gió đêm xuân, có hơi man mát lành lạnh, lại mang theo nhu hòa xoa dịu vạn vật, hai loại tính chất đặc biệt này kết hợp lại với nhau nhau hoàn toàn khiến người ta không thể nào di dời lực chú ý.

Để nhìn rõ lời bài hát, Tống Vân Hồi đã tạm thời đóng bão bình luận lại nên cậu không nhìn thấy một chuỗi thông báo tặng thưởng.

Bão bình luận không thể che khuất tầm mắt Tống Vân Hồi, một lời mời PK đột nhiên nhảy ra trái lại đã chặn mất lời bài hát của cậu.

Tống Vân Hồi không biết đây là thứ đồ chơi gì, nhưng cũng không trở ngại cậu ấn từ chối.

Như vậy liền không còn gì cản trở tầm nhìn nữa rồi.

Mãi cho đến khi mở bão bình luận ra một lần nữa, cậu lúc nãy mới biết thứ vừa rồi mình ấn từ chối là gì.

[Đối phương là streamer lớn đó! Vừa thu được lưu lượng ổn thỏa liền có người tìm tới rồi, không nghĩ ra vì sao cậu lại từ chối luôn í]

[PK với Hiểu Hiểu thì thua chắc rồi, vì sao phải đồng ý khi biết chắc kết cục sẽ thua?]

[Tui vừa nạp tiền rồi hu hu hu hu hu hu, kết quả Sữa Đậu Nành lại từ chối mất tiêu]

“PK phải tiêu tiền?”

Tống Vân Hồi cúi đầu xuống.

Khoảng một phút sau, cậu lại lần nữa ngẩng đầu lên, tắt tùy chọn cho phép PK.

“Kiếm tiền không dễ, hãy tiêu xài lý trí.”

Cậu khẽ ngáp một cái rồi nói, “Tiếp theo có thể bắt đầu yêu cầu bài hát rồi.”

Cư dân mạng chọn đủ loại bài khác nhau, cuối cùng Tống Vân Hồi chọn ra bài hát được yêu cầu nhiều nhất.

Phát sóng liên tiếp đến 1 giờ, cậu nói câu ‘tạm biệt’ với mọi người, sau đó định lặng lẽ tắt live, chỉ là cuối cùng lại bị tặng thưởng đến lag nhẹ.

Hôm nay là một ngày mọi người đều ngon giấc.

Sáng hôm sau, Tống Vân Hồi đội một đầu tóc bù xù như ổ quạ vẫn đang rửa mặt, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

“Tới đây.”

Tần Thư đứng ở cửa, trong tay xách theo một cặp lồng giữ nhiệt, tay còn lại thì ôm Cam Tử.

Cửa lớn mở ra, Tống Vân Hồi mở to cặp mắt cá chết, trong miệng vẫn đang ngậm bàn chải, mơ hồ không rõ nói:

“Ời ào.”

Tần Thư đoán cậu muốn nói ‘mời vào’.

Tần Thư đặt cặp lồng giữ nhiệt trong tay lên trên bàn, hỏi cậu: “Tối qua thức khuya lắm à?”

Tống Vân Hồi đã đánh răng xong trở lại, gật đầu.

Tối qua lúc đang live giữa chừng thì cậu nhận được tin nhắn của Tần Thư, hai người đã thống nhất rằng sáng nay Tần Thư sẽ mang theo Cam Tử và xiaolongbao tới chơi.

Sau khi hẹn thời gian xong thì cậu đặt báo thức ngay, không ngờ tới cuối cùng vẫn bò dậy không nổi.

Tần Thư mở cặp lồng giữ nhiệt ra.

Mùi thơm phức ngay lập tức xông ra, xiaolongbao vỏ mỏng nhân dày, hơi nóng vẫn bốc lên nghi ngút.

Hơi nóng phả ra, đôi mắt Tống Vân Hồi cũng mơ hồ trong phút chốc.

Tần Thư hỏi cậu: “Sao thế?”

Tống Vân Hồi nở nụ cười, cậu nhận lấy đũa, đáp: “Không có gì, chỉ là đã lâu rồi không ăn sáng bằng xiaolongbao.”

Nói đúng hơn chính là, từ sau khi Tống Tử Thư đến, thói quen ăn sáng bằng món Trung của nhà họ Tống đã triệt để bị thay đổi, sáng nào cũng bánh mì và sữa bò.

***

Trên bàn vẫn như cũ là bánh mì và sữa bò.

Tống Vân Dương vừa xuống lầu vừa thắt cà vạt, quản gia liền đứng ở dưới lầu, mắt thấy hắn trực tiếp đi ra cửa, liền hỏi: “Cậu chủ không ăn sáng sao?”

Tống Vân Dương đang định gật đầu, tầm mắt xoay chuyển một cái, nhìn thấy Tống Tử Thư đang ngồi bên bàn.

Hắn cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Nhìn xung quanh một vòng, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Dường như thiếu mất điều gì đó.

Tống Vân Dương hỏi quản gia: “Tống Vân Hồi đâu? Ba nói mấy ngày này nó sẽ trở về mà.”

Quản gia chần chừ một chút, sau đó lắc đầu, tỏ vẻ không rõ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.