Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 124: Có ta còn chưa đủ?



Hôm nay, sau nửa tháng, nàng lại đến Trác phủ tái khám cho Trác Bất Phàm, thuận tiện thu phần còn lại của tiền chữa bệnh và thêm tiền thuốc, tổng cộng là một ngàn ba trăm lượng, điều này làm Thích Vy hớn hở vô cùng.

Theo lý, chứng bệnh của Trác Bất Phàm cũng đã trị gần xong, Trác phu nhân nên vui vẻ mới đúng nhưng Thích Vy lại phát hiện đối phương vẫn sầu khố như cũ, gương mặt tiều tuy hơn cả trước, cái quái gì thế? Con của bà sắp khoẻ rồi, không vui sao?

Thích Vy suy nghĩ một chút mới nói: “Trác công tử đã hồi phục hơn nửa, chỉ cần uống thuốc theo đơn của bốn vương phi thêm nửa tháng, để thầy thuốc châm cứu hai lần nữa là có thể khỏi hẳn rồi”.

Trác phu nhân vô thức nói: “Thầy thuốc cũng nói cơ thể của Phàm Nhi đã khá hơn rất nhiều, có hi vọng trị hết, y thuật của Vương phi, ta vẫn tin được!”

Ban đầu Trác phu nhân còn chưa kịp phản ứng, thấy Thích Vy vẫn dùng ánh mẳt khó hiểu nhìn mình thì mới nhận ra đối phương hiểu lầm.

Sẳc mặt Trác phu nhân có chút xấu hổ: “Vương phi chớ trách, ta tuyệt đối không dám hoài nghi về y thuật của người, chỉ là…”, dường như Trác phu nhân đang rất khó lên tiếng, do dự một hồi, ánh mắt cứ quét qua lại trên người Khương thị như có gì băn khoăn.

Khương thị chú ý tới thì sắc mặt càng khó nhìn, không phải tức giận mà là bất an.

Tuy nàng ta hay ‘âm ĩ với Trác Bất Phàm nhưng đó cũng là do hắn ta trêu hoa ghẹo nguyệt, vì bảo vệ lợi ích của mình, nàng ta không thể không quậy được. Nhưng đối với cha mẹ chồng, nàng ta vẫn rất hiếu thảo, trước đó làm hồng nhan gì kia đẻ non, gián tiếp gây hoạ cho Trác Bất Phàm, trong lòng nàng ta cũng có chút bất an, sợ mình làm cha mẹ chồng không hài lòng.

Nhưng nửa tháng qua, mẹ chồng hoàn toàn không trách mắng gì nàng ta, nàng ta còn thờ phào nhẹ nhõm, trong lòng lại lo là mẹ chồng đang nể tình cháu trai nên mới nhịn, cứ thế mà nhịn thành bệnh, lỗi nàng ta lại nặng hơn mất.

Nhìn ra được sự băn khoăn của mẹ chồng, Khương thị lấy cớ muốn vào xem Trác Bất Phàm để chừa lại không gian cho hai người.

Thích Vy thấy thế thì cũng ra dấu cho Nam Tinh và Thanh Đại, bảo các nàng lùi ra ngoài chờ mình.

Khi cả hai đã lùi ra ngoài, nét mặt Trác phu nhân cũng thả lỏng hơn nhiều.

Sau đó, khi đã chuẩn bị tâm lý xong, bà ta mới chủ động nói: “Vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, những việc này nói ra cũng khiến Vương phi khó xử nhưng…”. Vừa lúc bà ta cũng cần người tâm sự, nghĩ tới y thuật của Thích Vy, trong lòng lại có chút mong chờ.

“Trác phu nhân cứ nói đừng ngại!”, cứ nhử người ta như vậy thì làm người ta khó chịu lắm biết không?

“Hầy!”, Trác phu nhân thở dài: “Thật ra trước khi Phàm Nhi xảy ra chuyện thì nhà chúng ta cũng thấy phiền cực kỳ, luôn không thể bình tĩnh, lão gia nhà ta

cũng thế”.

“Chắc từ miệng kẻ khác, Vương phi cũng nghe nói chuyện của Phàm Nhi, thường ngày hắn luôn gây chuyện, lão gia cũng hay dạy dỗ nhưng phần lớn là không trừng phạt quá nặng, chỉ có lần này là ba ngày không xuống được giường”.

Ngày đầu tới khám, Thích Vy đã chú ý tới tư thế đi đường mất tự nhiên của Trác Bất Phàm, rõ ràng là vết thương bị đánh chưa khỏi, ảnh hưởng tới việc đi đường.

“Lão gia giận lên cũng vì lần này Phàm Nhi thật sự quá quẳt, vả lại gần đây lão gia cũng đang phiền lòng nên mới quá tay, trừng phạt nặng một chút!”

Còn lý do vì sao hai vợ chồng đều phiền lòng, Trác phu nhân cũng tỉ mỉ giải thích, nói tóm lại là do bệnh phù chân gây hoạ!

Không nghe nhầm đâu, là bệnh phù chân.

Tả phó đô ngự sử của Đốc Sát Vlện-Trác Chính Thanh bị bệnh phù chân hàng năm không hết.

“Thật ra năm rồi chứng bệnh không quá nghiêm trọng, cũng tìm thầy thuốc quen dùng bốc vài thang thuốc để uống hay ngâm chân nhưng chẳng biết sao mà năm nay lại trở nên nặng như thế”, vậy nên khi tối ngủ, chẳng những khố chủ mà chính Trác phu nhân cũng bị ảnh hưởng không thể ngủ ngon, tinh thần kém cỏi.

Bệnh phù chân không tính là loại nan y nhưng nó mà ngứa thì đúng là muốn chết quách đi! Hơn nữa mùi khi nhiêm bệnh cũng rất nồng, ăn cơm mà nhớ tới thì cũng chẳng còn muốn ăn uống gì nữa.

Tạm thời Đại Ân không có cách nào trị khỏi hoàn toàn gốc bệnh, có lẽ trong dân gian vẫn còn bí phương chữa trị có một không hai, Trác gia cũng có biện pháp, hiệu quả cũng tạm nhưng điếm chết người là nó còn lây bệnh.

Năm rồi Trác phu nhân không sao nhưng năm nay xui xẻo bị lây, dạo này bệnh trạng lại có dấu hiệu nghiêm trọng.

Trác phu nhân tinh tế tỉ mỉ, không muốn phu quân lo lắng thêm nên trong lòng cũng sầu khổ mà không dám lộ ra, một mình chịu đựng, lại phái phiền lòng chuyện của Trác Bất Phàm, có thể không cộc sao?

Thích Vy nghe thế thì không nói gì, không khỏi thương hại hai vợ chồng này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.