Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 222: Còn muốn nói gì nữa?



Quý nữ trong kinh thành phần lớn đều có chút hiểu biết đối với các quý nữ nhà khác, rất nhiều người đều biết vị tam tiểu thư Thích gia này là một kẻ ngu xuẩn, chuyện này cũng không lạ, mẹ đẻ của nàng ta, tam phòng Kỷ di nương chẳng qua cũng chỉ xuất thân từ vũ cơ, dưới bàn tay bồi dưỡng của Tạ An Như thì có thể giáo dưỡng ra nữ nhi có nội hàm gì chứ?

Bởi vì biết Thích Cẩm Tương là người không có đầu óc cho nên thường xuyên có những trường hợp nàng ta khiến cho người ta không nói nên lời, mà mọi người cũng không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của nàng ta.

Chỉ có điều bọn họ không ngờ tiểu nha đầu này hôm nay lại ngu xuẩn đến mức tự đào hố chôn người nhà mình.

Nét mặt Cơ Vô Song như được gãi đúng chỗ ngứa, liền giễu cợt nói: “Có câu ‘Nữ tử vô tài chính là đức’, nhưng thân là thiên kim của Thượng thư phủ vẫn phải có chút tài học mới được, nếu không lúc ra vào một số yến hội mà ngay cả một chút tài nghệ cũng không có thì chẳng phải là không xứng với thân phận của mình sao?”

Trong lòng Thích Vy thầm cười nhạo một tiếng, cũng không phải phường bán nghệ trên phố, đường đường là Vương Phi mà còn phải múa máy biếu hiện tài nghệ trước mặt đám nhãi nhép thì mới thật sự là không xứng với thân phận.

Nhưng hiển nhiên những người khác đều không nghĩ như vậy, Trầm Vân Phỉ đã lên tiếng ngay sau Cơ Vô Song: “Tĩnh Nhàn nói đúng, thân là Dục Vương Phi nếu không có một chút tài học thì sao có thể quản lý tốt vương phủ, sao có thể chia sẻ với Dục vương chứ?”

Thích Vy giật giật lông mày, khẽ nhếch môi nhìn về phía Trầm Vân Phỉ, nói: “Chuyện bán Vương Phi làm cách nào để chia sẻ với Vương gia nhà mình hình như không liên quan gì đến Trầm cô nương đúng không? Cho dù bản Vương Phi không có bản lĩnh đó thì cũng còn có quản gia vương phủ quản lý nội vụ, sổ sách. Bản Vương Phi chỉ cần hầu hạ Vương gia cho tốt, sinh con cho Vương gia là đủ rồi, Trầm cô nương thấy có đúng không?”

Trầm Vân Phỉ hơi nheo mẳt lại, trong lòng vô cùng không vui, làm thế nào cũng không thể lý giải được tại sao Dục vương còn giữ lại được nữ nhân này ở vương phủ.

Rõ ràng lúc trước vị Vương Phi này đã bị lạnh nhạt thờ 0 trong suốt năm năm, chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng sinh được một đứa con trai cho nên liền mẹ quý nhờ con, mới có thể chiếm được một chỗ ở trong lòng Dục vương? Nhưng Dục vương rõ ràng không phải người như vậy!

Chắc chắn nữ nhân này đã dùng thủ đoạn quỷ quái gì đó để mê hoặc hắn rồi!

Thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, Tô Bạch Chỉ đột nhiên đứng ra hòa giải nói: “Trầm cô nương, trưởng công chúa, mọi người đừng nói đến những chuyện không vui nữa, không phải nói muốn Vương Phi bình phẩm một chút về hoa sao, hôm nay vốn là hội thưởng hoa, hay là chúng ta trở lại vấn đề chính đi”.

Những người khác cũng gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy, hội thướng hoa mà, chúng ta chỉ cần uống trà thưởng hoa là được rồi”.

Thích Vy lạnh lùng liếc nhìn Tô Bạch Chỉ, thái độ rất lãnh đạm, không hề muốn biểu lộ cảm tình gì, điều đó khiến cho không ít người ôm bất bình thay cho Tô Bạch Chỉ.

Thích Vy nghe thấy một số người cố ý nói cho nàng nghe thì cũng chỉ nở nụ cười thờ ơ.

Giúp nàng giải vây sao? Nằm mơ!

Thích Cẩm Tương đã dùng thực lực của mình để chứng minh Dục Vương Phi nàng không có tài học, thế mà Tô Bạch Chỉ còn muốn nàng bình phẩm về hoa, thế mà gọi là giải vây chứ không phải tiếp tục gây sự sao?

Chỉ có một số ít người sáng suốt mới nhận ra ba người bên phía Trầm Vân Phỉ rõ ràng không hề có ý tốt đối với Dục Vương Phi, lại nhớ đến một vài tin đồn về chuyện trưởng công chúa cùng Dục Vương Phi trước đó, thế thì còn có chuyện gì không rõ ràng nữa?

Nhưng khách nhân như các nàng chẳng qua chỉ là lá xanh làm nền, buổi thưởng hoa hôm nay rõ ràng là một buổi Hồng Môn Yến cố ý chuẩn bị cho Dục Vương Phi.

Trầm Vân Phỉ chỉ vào mấy hàng chậu hoa trước mặt các nàng, nói: “Đây đều là những loại hoa quý được Đại trưởng công chúa phủ ta đặc biệt nuôi dưỡng, hao phí không ít tâm huyết của những người làm vườn, trong đó cũng có một số ít giống hoa do những người khác tặng được trồng riêng ra, tuy không dám nói là duy nhất trong toàn bộ kinh thành nhưng vẫn có thể khiến cho mọi người được mớ rộng tầm mắt”.

Rất nhiều người hoan hô nói: “Hoa ở đây quả thật đều rất đẹp, hơn nữa còn có rất nhiều loại hoa mà ta chưa từng nhìn thấy trước đây, không hổ là Đại trưởng công chúa phủ!”

“Bây giờ đã là giữa mùa hè, không ngờ lại còn có thể được nhìn thấy mẫu đơn nở rộ, chỉ sợ trên thế gian này cũng chỉ có Đại trưởng công chúa phủ mới có được khí phách như vậy”.

Trầm Vân Phỉ không thèm để ý đến những lời đánh giá của những người khác, chỉ nghiêng đầu hỏi Thích Vy: “Dục Vương Phi cảm thấy những bông hoa này thế nào?”

Thích Vy thản nhiên liếc nhìn, nói ngắn gọn: “Đẹp mắt lắm!”

Trầm Vân Phỉ đợi một lát, không thấy nàng tiếp tục bình luận thì liền nhíu mày nói: “Không còn gì khác sao?”

Câu trả lời chiếu lệ quá vậy?

Thích Vy thẳng thắn nói: “Hoa vốn chỉ là vật trang trí, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui là đủ rồi, còn muốn cái gì nữa?”

Nếu như muốn nàng nói tiếp, vậy thì nàng cũng chí có thể nói tiếp về một ít giá trị làm dược liệu, giá trị làm đẹp của chúng mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.