Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 87: Thánh kể chuyện



Tâm trạng của Thích Tiểu Dương hôm nay rõ ràng tốt hơn hôm qua khiến cho hai người đều cảm thấy rất kỳ lạ. Sau khi hỏi xong mới biết được thì ra hôm nay ở trường cậu bé đã bị một tiểu đồng môn khiêu khích.

Bị người ta khiêu khích, chẳng khác nào học trò mới bị bắt nạt, sao cậu bé còn vui vẻ như vậy chứ?

“Đương nhiên là bởi vì bọn họ đều bị con thuần phục rồi”, Thích Tiểu Dương đắc ý ngước mặt lên trời nói.

Cơ Vấn Thiên nhìn từ trên xuống dưới tay chân mập mạp của con trai mình rồi hỏi: “Con đánh bọn họ sao?”

Thích Tiểu Dương khinh thường nói: “Con thông minh như vậy tất nhiên là phải dùng mưu kế thuần phục bọn họ, có thể động khẩu thì sao phải động thủ, lỡ như bị đánh đau thì sao?”

Cơ Vấn Thiên: “…” Đúng là tiểu quỷ.

Nhưng đường đường là con trai của hắn, sao lại sợ bị người khác đánh? Xem ra sau này còn phải cho thằng bé học thêm võ kỹ mới được.

“Vậy con đã dùng mưu kế gì, nói ta nghe xem?”

“Ha ha, con đã kể cho bọn họ nghe một câu chuyện”.

Cơ Vấn Thiên khó hiểu hỏi: “Kể chuyện thì có gì kỳ lạ?”

“Không có gì kỳ lạ sao?”, Thích Tiểu Dương hừ hừ nói: “Vậy phụ vương của ta, người có biết “Tây Du” không? Có biết “Xạ Điêu”, “Thần điêu”, “Ỷ Thiên”, “Thiên Long” không?”

“Đó đều là tên của những câu chuyện sao?”

“Đúng vậy! Con chỉ tùy tiện kể mấy Chương nhỏ trong “Tây Du” thì liền khiến cho đám nhóc con không có kiến thức bị hù dọa đến sửng sốt, còn đuổi theo phía sau mông con thúc giục muốn nghe tiếp theo, vì muốn nghe kể chuyện mà bọn họ chỉ hận không thể đem tất cả bánh kẹo điểm tâm trên người nhét cho con, làm sao còn dám khiêu khích con nữa”.

Dám bắt nạt ta? Ta liền đoạn tuyệt! Để xem ai chết trước!

Lúc trước không phải Thích Vy chưa từng lo lắng chuyện Thích Tiểu Dương sau khi vào học viện sẽ không thể nào thích nghi được với các tiểu công tử nhà quyền quý, bởi vì đứa nhỏ này từ nhỏ đã có một loại sức mạnh phán xét người khác kiểu như: “Các người đều là những kẻ khuyết tật trí tuệ, chỉ có ta là thiên tài”. Nhưng bây giờ xem ra nàng đã lo lắng nhiều quá rồi.

Dùng đồ chơi điểm tâm tầm thường có lẽ không dễ lôi kéo mấy đứa trẻ nhà quyền quý, nhưng những câu chuyện mà Thích Tiểu Dương kể ra đều là tác phẩm kinh điển, nhất là “Tây Du”, bao nhiêu nam nữ già trẻ đều trầm mê, muốn dùng nó mê hoặc một đám nhóc con rất dễ.

Không chỉ đám nhóc con kia có thể bị Thích Tiểu Dương mê hoặc, Cơ Vấn Thiên tò mò cũng hỏi một chút, Thích Tiểu Dương rất dứt khoát kể cho hắn nghe bản lĩnh của con khỉ đá trời sinh trời nuôi, tự phong đại thánh, đại náo thiên cung, khiến cho Cơ Vấn Thiên nghe thật lâu cũng không thể hoàn hồn.

Khi Thích Tiểu Dương khát nước dừng lại uống trà, hắn còn thốt lên hỏi một câu: “Tiếp theo thì thế nào? ”

Chuyện đó khiến cho Thích Vy ở bên cạnh cũng phải bật cười.

Sau khi Cơ Vấn Thiên ý thức được chuyện đó thì biểu cảm cũng có chút mất tự nhiên, hắn ho khan một tiếng nói: “Thôi bỏ đi, lần sau có dịp lại tiếp tục kể, thời gian không còn sớm nữa, chắc là Cẩm Dương đã đói bụng rồi, để ta bảo hạ nhân chuẩn bị cơm chiều”.

Chờ Thích Cẩm Dương trở về thư phòng nhỏ của mình cất đồ, Cơ Vấn Thiên Mới hỏi nàng: “Những chuyện xưa kia đều là do nàng kể cho nó nghe sao? ”

Thích Vy nghĩ đến phản ứng vừa rồi của hắn thì vẫn không nhịn được mà cười nói: “Đúng vậy, con trai ta rất thông minh, những chuyện tự cổ chí kim để khai sáng nền tảng, mở rộng tầm nhìn, mở rộng tư duy ta đều kể cho nó nghe không ít, đảm bảo nó sẽ không bao giờ bị tuột lại phía sau bạn bè trong học viện Kiêu Dương”.

Cơ Vấn Thiên ở trong hoàng cung đã chứng kiến sự ưu tú của Thích Cẩm Dương, đứa trẻ này bản thân đã thông minh hơn người, dạy một hiểu mười, phần lớn cũng là nhờ người mẫu thân như nàng luôn vì Thích Cẩm Dương mà dốc hết tâm huyết cho dù Dục vương phủ hoàn toàn lạnh nhạt nàng nhưng loại lạnh nhạt này không cách nào có thể tiếp tục được nữa.

“Cám ơn nàng, Thích Vy”.

Cơ Vấn Thiên từ khi biết nàng là ‘Thánh Thủ Tiên’ liền biết nàng ở bên ngoài dùng cái tên Thích Vy, hơn nữa không biết vì sao nàng tựa hồ đối với cái tên này còn yêu thích hơn danh xưng vương phi, mà hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn xưng hô với nàng bằng tên.

Thích Vy bị hắn gọi đến sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, ngừng một chút mới nói: “Có cái gì mà cám ơn, ta dạy con trai của mình cũng không phải vì ngươi”.

Cơ Vấn Thiên ừ một tiếng, không hề phản bác, một tay khẽ vuốt ve gò má nàng, dưới ánh mắt kinh nghi của nàng, đầu ngón tay của hắn dường như lơ đãng vuốt qua môi nàng: “Sau này thằng bé là con trai của hai người chúng ta, ta sẽ cùng nàng dạy dỗ nó thật tốt, để cho thằng bé trở thành người thừa kế xuất sắc của Dục vương phủ, là đứa con trai có thể khiến cho nàng tự hào”.

Thích Vy theo bản năng nói: “Thằng bé lúc nào cũng khiến ta tự hào cả”.

Cơ Vấn Thiên cười khẽ một tiếng, trong giọng nói có thêm vài phần dung túng nuông chiều mà chính hắn cũng không thể phát hiện: “Ừm, nàng dạy rất tốt, đều là công lao của nàng”.

Thích Vy: “…” Không hiểu tại sao gương mặt nàng lại có chút nóng lên?

Những nơi bị Cơ Vấn Thiên vuốt ve thì lại nóng tựa như bị lửa đốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.